Linh Ưu há hốc nhìn thân thể của mình, bé Mỡ đáng yêu dưới bụng lúc này không biết đã chạy đi đâu mất rồi, mà thay vào đó là một cái bụng nhỏ nhắn, thon gọn.
Cô đưa tay đưa chân nhìn quanh một vòng, không chỉ bé Mỡ nơi bụng, mà ngay cả bé mở trên tay, chân, các thứ các thứ cũng đều biến mất.
“Cái này…”
“Coi như một món quà tặng dành cho cô. Cô muốn thế này hay là muốn ốm thêm nữa?” Gluttony liếm liếm móng vuốt nói.
Linh Ưu nhìn cơ thể cân đối của mình, khẽ thở dài một tiếng: “Thế này là được rồi.”
Há! Bà cha nó chớ!
Cô biết được Gluttony nói cái gì hôi rồi!
Là miệng!
Không phải mấy nữ chính trong phim ngủ mấy năm trời ngủ dậy vẫn hôn hít như thường à?
Vậy sao cô không được?
Bọn họ bật hack à? Không phục!
“Vương phi…”
Linh Ưu nhìn ra phía cửa, Ngọc Linh đang ôm miệng đứng đó, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô.
“Người tỉnh rồi… Tỉnh rồi… Đại phu! Đúng rồi… Em đi gọi đại phụ.” Ngọc Linh cuống cuồng một hồi, sau đó liền nhấc chân muốn chạy đi tìm đại phu.
“Chờ đã! Ta muốn đánh răng rửa mặt!!!”
…
Linh Ưu hà hơi ra tay một cái, thật may là không hiểu sao trong không gian của cô lại có mấy cái tuýp kem đánh răng và nước súc miệng.
Ừm, cảm giác khoang miệng thơm tho sạch sẽ thật thoải mái.
“Hệ thống. Hệ thống.”
Trong lúc Ngọc Linh đi gọi người thì Linh Ưu tranh thủ gọi hệ thống, không hiểu sao từ lúc quay về vị diện tới nay thì không thấy nó đâu.
[Ký chủ, thôi đây.] Phải vài phút sau thì mới nghe thấy tiếng của hệ thống vang lên.
“Trong lúc ta quay về lại không gian hệ thống thì cơ thể này sẽ luôn trong tình trạng bất tỉnh sao?”
[Đúng là như vậy.]
“Vậy nếu như tôi không quay về vị diện nữa thì cơ thể của nguyên chủ có được nguyên chủ dùng lại không?”
[Sẽ không. Cơ thể đó sẽ xem như chết rồi. Bất kể thế nào thì chỉ cần có bất kỳ nhiệm vụ chủ nào xuyên vào thì cơ thể đó được xem như là cái vỏ rỗng, chỉ có nhiệm vụ chủ đó dùng được.]
“Nãy giờ mi…”
[Ký chủ, sắp tới cô tự mình làm nhiệm vụ ngoan ngoãn vào.]
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
[Sắp tới hệ thống sẽ bảo trì, thế nên tôi sẽ vắng mặt một thời gian. Cô bảo trọng.] Hệ thống nói xong thì cũng biến mất ngay lập tức, Linh Ưu có gọi thế nào thì cũng không thấy xuất hiện nữa.
Xem ra thì sau chuyện vừa rồi, cái hệ thống rách kia có lẽ là không chịu được rồi.
Đại phu rất nhanh đã đến nơi cùng với Ngọc Linh. Và đằng sau là cả đám người khác tới khóc mướn. Cảm giác đám người hầu này ở cổ đại nếu như xuyên không tới hiện đại thì cũng không lo chết đói, đi đóng vai khóc mướn rất tốt.
Linh Ưu có chút tức cười nhìn đại phu run run chẩn mạch cho cô, nhìn cái gương mặt như đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác quả thật rất thú vị.
“Vương phi không có vấn đề gì cả. Mọi thứ đều rất bình thường.” Đai phu nói xong thì biểu cảm trên mặt cũng vô cùng hoài nghi.
Hoài nghi là phải rồi, ai đời cái người xỉu ngang xỉu dọc lâu như vậy rồi mà bây giờ tỉnh lại vẫn như thường. Chưa bị bắt đi nghiên cứu là may.
“Vương phi, người cảm thấy trong người thế nào rồi? Người vẫn ổn chứ?” Đại phu vừa đi thì Ngọc Linh liền lao tới, liên tục hỏi han.
“Không phải vừa rồi đại phu đã nói rồi sao. Ta không sao, em đừng lo.”
“Vâng. Người không sao là tốt rồi. Người đợi một lúc, Vương gia sẽ tới ngay.” Ngọc Linh lau nước mắt nói.
“Vương gia sao?” Linh Ưu nhíu mày hỏi lại.
“Đúng vậy. Vương gia sẽ tới ngay thôi, em đã gọi rồi.” Ngọc Linh Vui vẻ nói.
“Em đi chuẩn bị cho ta chút thức ăn, ta hơi đói rồi.” Linh Ưu hơi nhíu mày như có gì suy nghĩ, sau đó liền tìm cớ đuổi người.
“Dạ.” Ngọc Linh ngoan ngoan cúi người chào rồi đi ra ngoài.
“Gluttony.” Linh Ưu đưa tay sờ sờ cằm suy nghĩ, sau đó đột nhiên cất tiếng gọi.
“Có chuyện gì?” Gluttony không biết từ đâu chui ra, nhảy lên bàn, ngồi chễm chệ trước mặt Linh Ưu. Nó rất ghét con người, thế nên nếu như trong phòng có ai khác ngoài cô ra thì nó sẽ liền lủi mất.
“Bấy lâu nay Lê Thanh thế nào?”
“Lê Thanh? Chính là vật chủ của Phẫn Nộ?” Gluttony nhướng đôi mắt đỏ như máu nhìn Linh Ưu hỏi lại.
“Đúng vậy. Hắn thế nào?”
“Ta vốn nghĩ hắn đi chầu ông bà rồi, không nghĩ tới là hắn lại có thể tỉnh lại. Sau đó thì hắn vẫn khá bình thường, chỉ là ta cảm giác dường như hắn có cái gì đó là lạ. Còn lạ thế nào thì ta không thể nói được.” Gluttony nhíu mày nói.
“Vậy sao. Hắn tỉnh lại sau bao lâu?” Linh Ưu lại tiếp tục hỏi.
“Khoảng gần hai ngày sau khi ngươi ngất đi.”
“Là vậy sao…” Linh Ưu mỉm cười sờ sờ cằm nói.
Vẫn cứ tưởng Lê Thanh sẽ tới ngay, nhưng mà cô đã đợi rất lâu, ăn hết một mâm cơm, tắm rửa các thứ, nghịch ngợm các thứ đến chán rồi nhưng vẫn chưa thấy hắn đâu.
Tức giận! Để cho một mỹ nhân chờ là tội ác đó có biết không hả!
Gluttony: “Thần kinh!”
"..." Đồ mèo mù!