Âm Cẩn khẽ cười nhìn Linh Ưu, con ngươi tối đen như mực nhìn cô chằm chằm, giọng nói dịu dàng ấm áp tựa như gió xuân: “Vậy nếu như ăn được thì sao?”
“Ăn được? Sống thì nên sống thực tế một chút, không nên suy nghĩ viển vông nha.” Linh Ưu phì cười nói, sau đó liền quay người lại chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng ngay khi cô vừa quay người lại thì chân liền trẹo một cái, kết qủa là liền đứng không vững mà ngã ra đằng sau.
Âm Cẩn vừa nhìn thấy cô ngã ra sau thì liền xông tới, hoàn hảo ôm trúng eo của cô.
Tính toán tốc độ chuẩn xác, cả vị trí đặt tay cũng tính chuẩn xác.
Chỉ có hắn ta lại tính sai cân nặng của cô.
Âm Cẩn vừa mới ôm trúng eo của cô thì cũng liền bị cô kéo cho ngã xuống, mà cũng vì hắn ta ôm eo của cô, nên hắn ta liền trực tiếp trở thành tấm đệm thịt mà chắn cho cô khỏi mặt đất.
Âm Cẩn “...”
Linh Ưu “...”
“An Nhàn vương phi, làm phiền ngươi đứng lên.” Âm Cẩn hít sâu một hơi, thở hổn hển nói.
Nặng quá!
Linh Ưu không nói gì, vài giây sau thì cô liền lật người lại, chắn lấy Âm Cẩn nằm giữa cô và mặt đất.
“Thế nào? Không phải nói là sẽ cho tôi ăn sao? Hối hận?” Cô nắm lấy cằm của Âm Cẩn, gằn giọng hỏi.
“Ăn? Ăn ngay tại đây?” Ân Cẩn giật giật khóe miệng mà hỏi lại.
“Đều là ăn như nhau, ăn ở đây và ăn chỗ khác có khác nhau sao?” Linh Ưu nhìn xung quanh một chút sau đó đầy bình tĩnh hỏi lại.
Âm Cẩn “...” Nàng ta còn có thể hỏi hắn ta một câu hỏi như vậy à?!?
“Hình như bên kia có người? Mau qua đó xem thử!”
Ngay lúc này thì đột nhiên ở đằng xa vang lên tiếng bước chân.
“An Nhàn vương phi, ngươi định giữ tư thế như thế này tới khi bọn họ tới đây sao?” Âm Cẩn không dám động loạn, trên môi vẫn duy trì nụ cười như cũ mà hỏi Linh Ưu, thế nhưng thật chất là trong lòng hắn ta đã sớm kêu cha chửi mẹ rồi.
Linh Ưu không nói gì mà khẽ nhổm người dậy, Âm Cẩn thấy vậy thì cũng chống người ngồi dậy, nhưng mà một giây sau đó thì trên cổ liền đau nhói rồi bất tỉnh nhân sự.
Linh Ưu ôm Âm Cẩn đã ngất trong tay, nhìn về hướng có ánh đèn lồng một cái rồi biến mất tại chỗ.
“Kỳ lạ, sao không có ai cả?”
“Tìm lại thử xem sao?”
“Hay là ngươi nghe nhầm rồi?”
“Không thể nào! Âm thanh ấy lớn như mít rụng vậy. Nghe nhầm thế nào được?”
“...”
Tại một hang động cách Hành cung hơn trăm dặm.
Ngay khi vừa tới đây thì Linh Ưu đã lấy dây thừng trong không gian ra mà trói Âm Cẩn lại như một cái bánh chưng.
[Ký chủ, cô…]
“Câm miệng!”
[...] Sao ký chủ đột nhiên lại trở nên khó ở như vậy? Nó còn chưa có làm gì đâu!
Không lẽ là vì nó không được đẹp trai sao?
Hận đàn bà!
Linh Ưu rũ mắt nhìn Âm Cẩn bất tỉnh nhân sự ngồi ở đó, sau đó liền khẽ cười một tiếng, cười đến mức hệ thống chỉ sợ là cô rút đao ra rồi dâm cho Âm Cẩn một nhát.
Thế nhưng Linh Ưu cũng chỉ nhìn nhìn một chút như vậy, sau đó liền quay người lại, dịch chuyển không gian quay về Hành cung.
Sáng sớm.
Linh Ưu khó khăn mở mắt ra, cả người đều có cảm giác đau nhức, mà thân dưới của cô không hiểu sao lại có chút cảm giác ẩm ướt.
Cô lật người ngồi dậy, giở cái chăn ra mà nhìn xuống.
Ở giữa cái đệm lót màu hồng lúc này vậy mà lại xuất hiện một vết màu đỏ sẫm, đỏ đến chói mắt.
Linh Ưu "..." Rồi! Rốt cuộc ngày này cũng đến rồi!
Hệ thống! Mau cứu mạng!
[Có chuyện gì sao ký chủ?] Hệ thống mờ mịt hỏi.
"Hôm nay bà dì tôi tới thăm."
[Ký chủ, cô đừng đùa nữa. Cô làm gì có dì cơ chứ?] Hệ thống lại càng mờ mịt hơn. Không lẽ là lại có người xâm nhập vào hệ thống?
"Là tôi tới ngày rồi!" Linh Ưu gằn giọng nói.
Không thấy lũ tràn ra giường rồi đây à?
[Thì có sao đâu? Không phải bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều như vậy à?]
"Cái quan trọng là lấy gì để mà dùng? Không lẽ mi muốn để tôi ngập trong biển máu à?" Cái hệ thống ngu ngốc này.
[Ký chủ, tự thân vận động nha! Tôi tin tưởng cô!]
“Hệ thống.”
[Xin hân hạnh phục vụ.]
“Ta nghĩ mi vẫn nên đổi thiết lập giọng nói đi. Mi dùng cái giọng nói lạnh băng đó để tỏ vẻ đáng yêu thật sự rất đáng sợ!” Linh Ưu lại còn rất phối hợp mà rùng mình một cái, thớ thịt trên mặt cô cũng rất phối hợp mà run lên theo.
[Là như thế này sao?] Linh Ưu vừa mới dứt lời thì một giọng nói vô cùng ngọt ngào vang lên.
“Đúng đúng! Như vậy!”
[Vậy thì tôi càng không dùng.]
“...”
[Miễn là cô đau khổ!]
Tùy hứng như vậy là không nên đâu!
Linh Ưu cọ cọ hai chân, có chút không thoải mái. Thì ra thời cổ đại lúc tới ngày thì sẽ dùng loại vải bông này, không quen chút nào.
Lần sau khi tới hiện đại cô nhất định phải mua một xe tải trữ sẵn trong không gian cho chắc mới được.
"Vương phi, người dùng chút nước đường đỏ đi. Sẽ thoải mái hơn." Ngọc Linh bưng tới một bát nước màu đỏ còn bốc hơi tới cho cô, dịu dàng nói.
"Sao bên ngoài lại ồn ào vậy?" Linh Ưu bưng bát nước đường lên uống một ngụm.
"Em nghe nói là Quốc sư mất tích rồi." Ngọc Linh nhìn xung quanh một chút, sau đó mới nhích lại gần Linh Ưu, nhỏ giọng nói.