Linh Ưu tiếp thu xong ký ức thì liền tặc tặc lưỡi.
Thảm khốc quá!
[Nhiệm vụ chính tuyến: Nữ đế giáng lâm. Mời ký chủ trở thành nữ đế của Lâm An quốc này.]
“Hệ thống à, mi suy nghĩ chút đi, tạo phản là không thể nào!” Linh Ưu lật người lại rồi nói.
[Vậy ký chủ nghĩ sao về việc dựng chuyện khiến hoàng đế thành hôn quân rồi tạo ra một cuộc cách mạng?] Hệ thống rất chuyên nghiệp mà hướng dẫn.
“Cách mạng cái đầu mi! Mi không thấy việc làm vua một nước là một việc rất nông cạn sao?”
[Được, tôi thừa nhận là tôi nông cạn.] Hệ thống ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
“Khoan đã! Hệ thống! Mi chờ chút!” Linh Ưu đột nhiên cảm nhận được có chuyện chẳng lành.
[Vậy thì đặt cái mục tiêu làm vua ba nước đi!]
Cút!
Linh Ưu tưởng hệ thống thật sự nổi hứng lên phát luôn nhiệm vụ, thế là hoảng hốt lăn luôn xuống đất.
Bịch------
Thật sự là không khác nào tiếng của trái mít rơi từ trên cây xuống.
Linh Ưu nằm sấp dưới sàn nhà mà khóc ròng.
“Triệu tiểu thư, có chuyện gì vậy?” Một giọng nói trầm ấm vang lên, chỉ là dường như vì lâu ngày bị bệnh nên giọng nói có chút khàn khàn, vô cùng có từ tính.
“Không sao.” Linh Ưu sờ sờ cái eo nhổm dậy.
Cô vừa nhổm dậy thì cũng vừa lúc nghe thấy âm thanh lạch cạch từ phía trước mặt.
Cô mờ mịt nhìn về hướng đó, quên cả ngồi dậy trèo lên giường lại.
Rất nhanh thì một chiếc xe lăn liền xuất hiện trước mặt cô.
“Triệu tiểu thư, ngươi không sao chứ?”
‘Không sao.”Linh Ưu nhíu mày nhìn lên, nhưng mà thật sự là trời quá tối nên cô hoàn toàn không thể nhìn rõ bất kỳ thứ gì cả.
“Triệu tiểu thư, sàn nhà mát không?” Đột nhiên hắn lại hỏi một câu như vậy.
“Khụ, ngại quá!” Cô vừa nghe thấy hắn nói như vậy thì liền ho khan một tiếng rồi bò lên giường.
Cô nhìn qua Lê Thanh, thấy hắn đang nghiêng đầu dường như đang lắng nghe, sau đó hắn mới thành thục quay xe lăn lại, đi về phía bên kia.
Linh Ưu cũng không suy nghĩ gì nhiều nữa mà nhắm mắt liền ngủ, cơ thể này của cô đã quá mệt rồi, xem ra là nguyên chủ đã bị giày vò hết một ngày rồi.
Sáng sớm tinh mơ, Linh Ưu đã bị cơn đói làm cho tỉnh dậy.
Thật sự đúng là sáng sớm tinh mơ, mặt trời còn chưa lên gà còn chưa dậy thì cô đã dậy đi kiếm ăn rồi.
Nhưng lúc này miễn cưỡng cũng có thể nhìn rõ mọi thứ hơn.
Cô vừa mới tỉnh dậy không bao lâu thì lại liền nghe thấy tiếng ho khản đặc đầy kìm nén.
“Triệu tiểu thư dậy thật sớm. Sao vậy? Lạ nhà không ngủ được sao?” Lê Thanh khó khăn để bản thân ngừng ho lại, quay mặt về phía người đang đứng cách mình ba bốn bước chân mà nói.
“Thính lực thật tốt.” Linh Ưu cảm thán một câu.
“Cũng chịu thôi, nếu như thính lực của ta mà không tốt nữa thì thật không biết phải sống như thế nào.” Lê Thanh mỉm cười nói.
Linh Ưu khó chịu nhìn một cục màu đen đang nằm trước mặt, muốn biết Lê Thanh có bộ dạng ra sao.
Sau đó thì cô mới bất giác nhớ ra hắn bị mù, thì cô mới lấy trong không gian ra một quả cầu pha lê trong suốt.
Cô vừa sờ sờ quả cầu mấy cái thì nó liền sáng lên, mọi thứ trong phòng cũng bắt đầu sáng lên.
Lúc này thì cô cũng có thể nhìn rõ được nam nhân lúc này đã ngồi dậy ở trên cái ghế lớn trước mặt.
Mi mục như họa, làn da không quá trắng nhưng lại rất đẹp, hoàn toàn không chút tì vết, sóng mũi cao thẳng, đôi môi hơi tái đi vì bệnh, tỉ lệ khung xương trên mặt vô cùng hoàn hảo, xinh đẹp mà không chút nữ tính.
Nếu như ném hắn vào giới giải trí thì chỉ với gương mặt đó cũng đủ kiếm cơm qua ngày.
“Triệu tiểu thư?” Lệ Thanh nhíu mày nghiêng nghiêng đâu cố gắng lắng nghe, sau đó mới gọi một tiếng.
“Ừm.”
“Ngươi đang làm gì vậy?” Làm sao lại cứ đứng đó làm gì?
“Đang ngắm nhìn dung mạo của phu quân ta.”
“Thấy thế nào?” Lê Thanh khẽ cười một, hỏi.
“Rất đẹp.”
“Ừ, ta biết.” Lê Thanh gật đầu, không chút khách khí nói.
“...” Phu quân, thỉnh tự trọng!
“Triệu tiểu thư, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Lê Thanh không đợi cô lên tiếng nữa mà tiếp tục hỏi.
“À, ta…” Linh Ưu còn chưa kịp trả lời thì bụng của cô đã sôi lên ùng ục, trực tiếp giành trả lời trước.
Lê Thanh khẽ cười một tiếng, tiếng cười trầm thấp vang lên trong không gian tĩnh mịch đầy mê người.
“Cũng đã thức dậy rồi, vẫn nên đi dùng bữa một chút nhỉ?” Sau đó hắn mới dịu dàng nói tiếp.
“Ừm, nên ăn sớm một chút, ăn sớm một chút.” Linh Ưu ngay lập tức gật đầu phụ họa.
“Người đâu.” Lê Thanh nhận được đáp án từ cô liền hướng ra bên ngoài mà gọi một tiếng.
Linh Ưu ngay lập tức ấn vào quả cầu cho nó tắt ánh sáng đi, sang đó đoan chính đứng đó.
“Vương gia, người cho gọi.” Ở bên ngoài nhanh chóng vang lên một giọng nói.
“Ừm, ngươi cho người đi chuẩn bị bữa sáng đi.”
Người bên ngoài nhanh chóng cung kính đáp một tiếng rồi nhanh chóng rời đi cho người chuẩn bị.
Mà cũng rất nhanh đã có người hầu tiến vào phòng mang theo nước rửa mặt và các dụng cụ vệ sinh cá nhân.
*
Hệ thống: Ơ? Đất diễn của ông đâu?
Thế An: Hả? Gì? Ai biết đâu :3
Linh Ưu: Phu quân của lão nương thật đẹp trai nha!
Hệ thống: Tôi vừa đi cô đã tìm được tiểu bạch kiểm mà bao nuôi rồi!!!
Linh Ưu: Ai đấy?
Thế An: Ai biết?
Hệ thống: ....
Ông đây liều mạng với hai người!!!!!!!!!!