Editor: Mặc Thanh Linh, Mặc Quân Tịnh Túc
Kỳ thật tài xế càng muốn nói rằng bộ dáng của tiểu thư lúc ấy giống như là nhận được lời thổ lộ của người trong lòng, vẻ mặt tư xuân, nhưng hắn cảm giác được hơi thở của Cố Thâm càng ngày càng không vui, nên hắn để những lời này nghẹn ở đáy lòng.
“Tôi đã biết, anh đi xuống đi.” Thần sắc Cố Thâm có chút âm trầm, mở miệng cho tài xế lui ra ngoài.
Sau khi tài xế đi, Cố Thâm tiếp tục nhìn báo trong tay, chỉ là nhìn mặt báo rậm rạp chữ viết màu đen, nhưng xem hoài cũng không thể đi vào trong đầu.
Cố Thâm giơ tay xoa xoa ấn đường, để tờ báo chí qua một bên, đi lên trên lầu.
Hạ Diệc Sơ đang ở trong phòng của mình làm bài tập, có thể là cô sơ sẩy, cửa phòng cũng không có đóng, Cố Thâm lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, từ cái khe hở nho nhỏ bằng nắm tay, nhìn thấy được người con gái bên trong phòng đang cúi đầu làm bài tập.
Cô ngồi ở trên bàn học, eo thẳng, chuyên chú nhìn sách vở trong tay, thần sắc cực kì nghiêm túc.
Cặp mắt kia vẫn mang theo nét trẻ con, sáng long lanh như ánh sao, vẻ hồng nhạt trên gò má vẫn chưa biến mất, đôi môi hồng nhạt nhấp nhấp liên tục, giống như gặp phải một bài khó, vẻ mặt hơi buồn rầu, mày đẹp nhíu lại.
Cố Thâm đứng ở ngoài cửa, ánh mắt thâm u, năm ngón tay đặt lên bàn tay phải bỗng mất tự nhiên, nắm chặt lại, chậm rãi vuốt ve, đột nhiên rất muốn xông vào để xoa bóp cái khuôn mặt phì nộn của người con gái ấy, thậm chí trong lòng còn xuất hiện cả loại cảm xúc muốn hung hăng cầm tù cô bên người hắn, không muốn để cô bước chân ra bên ngoài, cũng không muốn bất cứ ai có thể ngắm nhìn vẻ đẹp của cô, nhận ra được tầm tình không thích hợp của mình, Cố Thâm nhíu mày, xoay người nhấc chân rời đi.
Buổi tối, sau khi hai người ăn cơm, Hạ Diệc Sơ tản bộ trong hoa viên Cố gia để tiêu thực, đi mệt, thì ngồi lên chiếc ghế màu trắng trong vườn, ngầng đầu nhìn bầu trời ngàn sao lấp lánh.
Một bóng người từ bên ngoài đi ra, một ly nước trái cây được đưa tới trước mặt Hạ Diệc Sơ, Hạ Diệc Sơ cười tiếp nhận, mở miệng nói lời cảm ơn với Cố Thâm: “Cám ơn chú nhỏ.”
“Ừ.” Thần sắc Cố Thâm nhàn nhạt lên tiếng, hắn hẳn là vừa mới tắm rửa xong, trên người vẫn còn ăn mặc áo tắm to rộng, tóc chưa khô, ngồi ở bên cạnh Hạ Diệc Sơ, vẻ mát lạnh mang theo mùi sữa tắm ùa vào trong cánh mũi Hạ Diệc Sơ.
“Việc học có áp lực lớn không?” Cố Thâm mở miệng hỏi.
“Hả?” Đáy mắt Hạ Diệc Sơ lóa lên sự kinh ngạc rồi biến mất, Cố Thâm từ trước đến nay chưa bao giờ hỏi cô vấn đề này, nhưng chỉ trong nháy mắt, Hạ Diệc Sơ đã phản ứng lại: “Cũng được ạ, áp lực cũng không phải là quá lớn.”
“Ân, ngày mai chú muốn ra ngoài đi công tác một thời gian, cháu ở nhà ngoan ngoãn một chút, sau khi tan học không có việc gì thì đừng ở bên ngoài, Tiểu Vương sẽ thường xuyên báo cáo với chú, nếu là có chuyện gì cần nói, cũng có thể gọi điện thoại cho chú.” Lời nói của Cố Thâm đầy thấm thía, thanh âm nói chuyện so với bình thường thì có thể nói là vô cùng nhẹ nhàng và chậm rãi, làm cho Hạ Diệc Sơ có một loại cảm giác như cha mẹ sắp đi xa, lải nhải bên tai con gái dặn dò đủ điều, làm trong lòng Hạ Diệc Sơ dâng lên sự ấm áp.
Hạ Diệc Sơ gật gật đầu, đáp: “Chú nhỏ, chú yên tâm đi, cháu sẽ ngoan ngoãn. Chú ở bên ngoài cũng chú ý thân thể của mình, đừng để quá mệt nhọc.”
Cố Thâm quay đầu nhìn cô, ánh mắt kia so với hắn thì rất sáng và to, trong lòng Cố Thâm ngứa ngáy, hắn thở dài một tiếng, vẫn là nhịn không được, duỗi tay ôm chặt Hạ Diệc Sơ vào trong ngực mình.
Hạ Diệc Sơ ngẩn người, trong lòng cũng không nghĩ gì nhiều, còn tưởng rằng là Cố Thâm lần này đi công tác rất lâu, trong lòng đối với cô, cháu gái nhỏ này có chút nhớ nhung nên cũng giơ tay ôm Cố Thâm.
******
Ngày hôm sau, chờ Hạ Diệc Sơ xuống sảnh, cũng không nhìn thấy thân ảnh của Cố Thâm, hỏi quản gia, thế mới biết hóa ra Cố Thâm ở một giờ phía trước, cũng đã đáp chuyến bay, bay ra nước ngoài.
Hạ Diệc Sơ nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra nhắn cho Cố Thâm một cái tin nhắn, sau đó ăn bữa sáng, đi học.
Có Tô Thanh lần trước “Không cẩn thận đi nhầm” thì phát hiện Hạ Diệc Sơ, từ đó, mỗi ngày sau khi tan học, Tô Thanh đều sẽ tới phía sau trường học, nhìn Hạ Diệc Sơ khiêu vũ.
Hai người cũng dần dần trở nên quen thuộc hơn.
Thời điểm Tô Thanh nghe được tên Hạ Diệc Sơ là Cố Hoãn Hoãn, sắc mặt trở nên có chút kỳ quái: “Em cùng Cố gia có quan hệ gì?”
Thần sắc Hạ Diệc Sơ có chút ảm đạm lại có chút vô thố cúi đầu, thanh âm thật nhỏ: “Cố, Cố Thâm, là chú nhỏ của em. Em là con nuôi của anh trai mới mất của chú.”
“Không nghĩ tới em lại chính là con gái nuôi của Cố gia.” Trong lòng Tô Thanh tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, đáy mắt xẹt qua một tia ám quang.
Gia tộc đứng đầu N thị là Cố gia, thu dưỡng một con gái nuôi, chuyện này kỳ thật cũng không phải là bí mật, chỉ là đứa con gái nuôi này thật sự là quá điệu thấp, hơn nữa cũng chưa bao giờ tham dự bất luận bữa tiệc nào, điều này làm cho mọi người đối với đứa con gái nuôi này chỉ nghe nhưng chưa bao giờ gặp mặt.
Không nghĩ tới, người trước mắt nói chuyện nhỏ nhẹ, động một cái là mặt đỏ lại là Cố Hoãn Hoãn, không ngờ chính là con gái nuôi của Cố gia.
Tô Thanh nghĩ đến mỗi khi cha mẹ hắn nói đến muốn khởi quật Tô gia và hai đại gia tộc phía trên Cố gia, vẻ mặt kia vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét, thần sắc khát khao, trong lòng đột nhiên nghĩ tới một chủ ý không tồi.
“Ừ.” Hạ Diệc Sơ nhẹ nhàng lên tiếng, đối với thần sắc biến hóa rất nhỏ kia của Tô Thanh cũng không có phát hiện, gương mặt ửng đỏ, đầu cúi xuống, ánh mắt nhìn giày mình, thần sắc có chút vô thố bất an.
Giống như là mình yêu thầm trong lòng nhiều năm bỗng chốc biết được thân phận hèn mọn của cô, trong lòng muốn biết hắn sẽ phản ứng như thế nào, lại sợ hắn sẽ ghét bỏ thân phận của cô.
“Ha ha, kỳ thật anh đã sớm nghe nói Cố gia thu dưỡng một đứa bé gái nhưng không có nghĩ đứa bé gái ấy lại xinh đẹp đáng yêu đến như vậy, hơn nữa còn khiêu vũ rất tốt.” Tô Thanh liếc mắt đưa tình nhìn Hạ Diệc Sơ, ôn nhu nói: “Nếu trước kia biết em sớm một chút thì tốt rồi.”
“Hiện, hiện tại cũng không muộn.” Hạ Diệc Sơ vội vàng xua tay, thần sắc hoảng loạn khẩn trương.
“Được, hiện tại cũng không muộn, tóm lại có thể gặp được em thật tốt.” Tô Thanh theo cô nói, ánh mắt nhìn Hạ Diệc Sơ ôn nhu đến không thể tả.
Vẻ đỏ ửng trên mặt Hạ Diệc Sơ còn chưa rút đi, gương mặt tức khắc lại trở nên đỏ bừng, giống như là quả táo chín, vừa thấy là làm cho người ta muốn cắt một cái.
Một loại không khí kì lạ giữa hai người liền biến thành ôn nhu, lộ ra vẻ ái muội khiến người ta tai đỏ tim đập.
Tô Thanh ở ngay lúc này, vươn đôi tay thon dài trắng nõn, sờ sờ đầu Hạ Diệc Sơ: “Thời gian không còn sớm lắm, em nên về nhà. Hôm nào có thời gian, anh nhất định sễ đến nhà em chơi.”
“Vâng, hẹn gặp lại.” Lúc bị Tô Thanh đụng chạm, thân thể Hạ Diệc Sơ cứng đờ, Tô Thanh cho là do cô quá khẩn trương nên mới vậy, nhưng chỉ có trong lòng Hạ Diệc Sơ bết rõ cô đối với người trước mắt này thật ghê tởm.
Hạ Diệc Sơ chạy nhanh né tránh tay Tô, cầm cặp sách trên bãi cỏ xách lên, nhấc chân nhanh chóng rời đi nơi này.
Tô Thanh đứng ở chỗ cũ, nhìn bóng dáng cô rời đi, khóe môi cong lên một tia ý cười khó thấy.
=====
Like fanpage Đảo Cú – Nơi những con cú ngôn tình hội tụ nếu nhưu bạn muốn theo dõi thêm nhiều truyện khác.
Hiện tại fanpage đã đổi tên từ Mặc Quân Tịnh Túc thành Đảo Cú – Nơi những con cú ngôn tình hội tụ