Hạ Diệc Sơ loáng thoáng nhận ra mình đang ở trong mộng, nhưng tại sao lại mơ thấy đời trước của A Li thì cô không rõ.
Hạ Diệc Sơ chạy vào trong đại sảnh, thấy thiếu niên đang ngồi trên sô pha uống trà. Hạ Diệc Sơ tiến đến giơ móng vuốt hất chén trà đi. Có điều, chân của cô xuyên qua chén trà.
Hạ Diệc Sơ cúi đầu nhìn móng vuốt trong suốt của mình, an an tĩnh tĩnh ngồi một bên.
Màn tiếp theo phát sinh giống trong trí nhớ A Li.
A Li trúng kế, bị thiếu niên kia, chính là An Thuần, cùng với vệ sỹ bắt mang đi.
Xe hơi dần dần rời xa biệt thự, Hạ Diệc Sơ không theo sau, mà chạy về hướng trường học của An Dập.
Cô bay nhanh giữa không trung, tâm tình bức thiết, giống như đang giành giật từng dây với tử thần.
Trường học lúc này vừa tan học, rất nhiều học sinh từ phòng học ùa ra.
Hạ Diệc Sơ nhìn ngang dọc một hồi, chạy đến khu dạy học phía trước, ngửi ngửi được hơi thở của An Dập, sơ với mùi thuốc có sẵn trên người hắn, lần này lại nồng đậm mùi máu tanh.Hạ Diệc Sơ có dự cảm không lành, cô bay nhanh tới khu dạy học cũ, càng đến gần, mùi máu tanh càng nồng hơn.
Khu dạy học cũ không có người, sân thượng mọc đầy cỏ dại xanh um, mà trên phiến lá xanh đó lại có từng giọt máu đỏ tươi như huyết châu.
Một bóng người ngã vào bồn hoa bên cạnh, trái tim
Hạ Diệc Sơ nhảy lên, cô vội vã bước qua xem có phải là An Dập không.
Giống như khi vừa mới tới, trước mắt cô lại là một đoàn sương trắng che mờ hết thảy.
Hạ Diệc Sơ cố gắng mở mắt lần nữa, thì trước mặt cô là đôi mắt to đen của An Dập. An Dập nâng cao Hạ Diệc Sơ lên đối diện với khuôn mặt mình, nhìn cô tỉnh dậy mà cao hứng cọ cọ mặt mình vào đầu cô.
"Tỉnh lại rồi sao, nãy giờ em ngủ mà cứ giãy giụa làm anh sợ muốn chết."
Hạ Diệc Sơ cảm thấy trong lòng ấm áp, không biết xuất phát từ tâm tình gì, cô vươn đầu lưỡi nhỏ liếm mặt hắn một chút.
An Dập ôm Hạ Diệc Sơ ra ngoài, cùng nhau đi đến hồ nước phái sau tiểu khu.
"A Li, hôm nay chúng ta câu cá mà em thích ăn nhất, chịu không?"
An Dập vừa nói vừa vỗ vỗ mông Hạ Diệc Sơ. Hạ Diệc Sơ xù xù lông, từ trên đùi hắn nhảy xuống.
An Dập lấy cần câu ra lắp ráp, sau đó đặt thùng nước ở một bên, bắt đầu câu cá.
Môn câu cá này không những buồn tẻ mà còn khảo nghiệm sức kiên nhẫn của người ta.
Hạ Diệc Sơ lăn trong bụi cỏ, vẫy vẫy đuôi, hồi tưởng sự tình vừa phát sinh trong mộng.
Tuy rằng không thể thấy được người bị thương trên sân thượng là ai, nhưng cô khẳng định đến 80% là An Dập.