Người đến tấp nập, kín hết chỗ. Phía sau còn rất nhiều người phải đứng.
Hôm nay, ngoài tiết mục của Hạ Diệc Sơ và Tần Qua, còn có các tiết mục khác của chính phủ, có tiểu phẩm, có tiết mục của thiếu nhi, nhiều người nhốn nháo không kềm chế được, gọi tên Hạ Diệc Sơ và Tần Qua.
Trong phút chốc, tiếng vỗ tay oanh động, tiếng hô "Tần Qua", "Lê Manh" ầm ầm như sấm sét.
Hạ Diệc Sơ và Tần Qua giữa tiếng vỗ tay của mọi người đi lên sân khấu.
Hạ Diệc Sơ cười, giơ tay ý bảo mọi người an tĩnh lại.
Âm nhạc vang lên, giai điệu xa la mọi người chưa từng nghe, tiết tấu đầy cảm xúc, làm người nghe cầm lòng không được, vô cùng yêu thích.
Hạ Diệc Sơ cầm micro, nhìn Tần Qua, trên mặt tươi cười, ánh mắt lấp lánh.
"Mỗi một lần, dù cô đơn vẫn kiên cường.
Mỗi một lần, dù bị thương vẫn không rơi nước mắt.
Tôi biết, tôi vẫn có một đôi cánh ẩn hình mang tôi đi qua tuyệt vọng
Không quan tâm ai có được ánh dương sáng lòa.
Tôi mỗi ngày đều có hoàng hôn rực rỡ.
Tôi biết tôi vẫn có đôi cánh ẩn hình.
Mang tôi bay xa, cho tôi hy vọng.
Cuộc đời nhiều mộng tưởng,
Tuổi trẻ lảnh lót tiếng hát ca.
Tôi bay lượn không sợ hãi,
Nơi nào có gió, tôi sẽ bay đi rất xa."
- ----------------------------------------
Những lời này tựa như có ma lực, không chỉ xuyên qua tai mọi người mà còn làm họ có cảm xúc mạnh liệt, như chấn động từ chỗ sâu linh hồn.
Sau đó, Hạ Diệc Sơ và Tần Qua song ca một bài nhẹ nhàng, là bài hát mới của Tần Qua.
Bong bóng màu hồng bay lên không trung, ai nấy mỉm cười, hát theo Hạ Diệc Sơ và Tần Qua, không khí lên tới cao trào.
Hát xong, người chủ trì vỗ tay đi lên, kích động phỏng vấn Hạ Diệc Sơ và Tần Qua vài vấn đề. Mấy vấn đề này đều đã được lên kịch bản trước, hai người cứ dựa theo kịch bản mà trả lời.
Tiếp theo là phần mọi người chờ mong nhất, fan giao lưu với Hạ Diệc Sơ và Tần Qua.
Lúc đến xem hội diễn, mỗi khán giả đều được nhân viên công tác phát phiếu có số thứ tự không trùng lặp. Lát nữa, Hạ Diệc Sơ và Tần Qua mỗi người sẽ rút thăm ra ba phiếu, như vậy có sáu vị khán giả may mắn sẽ được tiếp xúc gần gũi, được ký tặng và đặt câu hỏi cho idol của mình.
Nhân viên công tác nhanh chóng đem thùng phiếu lên sân khấu.
Hạ Diệc Sơ nhìn Tần Qua, cười nói: "Anh rút trước hay em trước?"
"Em trước đi." Tần Qua giọng trầm thấp nói, đi đến bên cạnh cô.
"Vậy cũng được," Hạ Diệc Sơ ngẩng đầu nhìn khán giả, cười cười, nâng tay lên:
"Tôi bắt đầu rút thăm nha."
Trong ánh mắt khẩn trương lại chờ mong của khán giả, Hạ Diệc Sơ thò tay vào thùng, xáo xáo mấy tờ giấy nhỏ bên trong, sau đó cầm lên một mảnh giấy.
Hạ Diệc Sơ cúi đầu mở tờ giấy ra, giơ lên với phía dưới: "Là số 28."
"Chúc mừng số 28, xin mời khán giả có số phiếu 28 lên sân khấu ạ." Người chủ trì vui sướng ra mặt, vỗ tay cho mọi người làm theo. Khán giả may mắn này là một nam sinh cao gầy, mặc trang phục tình nguyên viên. Máy quay phim cấp tốc quay được vẻ mặt kinh ngạc của hắn.
Hắn sải đôi chân dài bước lên sân khấu khiến người chủ trì không nhịn được đùa giỡn:
"Wow, xem tốc độ của vị khán giả số 28 nha, là người may mắn đầu tiên của ngày hôm nay, anh có cảm tưởng gì?"
Nhân viên công tác đưa micro cho vị khán giả này, thần sắc hắn hơi khẩn trương:
"Thật cao hứng, giống như trúng thưởng độc đắc vậy đó, không nghĩ mình sẽ được chọn."
Người chủ trì cười cười, hướng dẫn để hắn tự giới thiệu một chút, sau đó hỏi hắn muốn đặt câu hỏi cho vị nào.
Hắn nhìn Hạ Diệc Sơ, lại nhìn Tần Qua, cuối cùng chọn hỏi Hạ Diệc Sơ một câu là trưa nay cô sẽ ăn món gì.
Hạ Diệc Sơ hứng thú nhìn hắn, nghĩ nghĩ một chút, nói ra vài món mình sẽ ăn trưa nay.
Mọi người trước nay đều ăn cơm tập thể, tất nhiên là món ăn giống nhau. Khán giả kia nghe xong, vô cùng thích thú.
Hạ Diệc Sơ và Tần Qua ký tặng lên áo tình nguyện của hắn, rồi để hắn đi xuống.
Hoạt động cứ như vậy tuần tự, Hạ Diệc Sơ rút một thăm, Tần Qua rút một thăm.
Mấy vị khán giả đi lên đều trẻ tuổi, cũng hỏi những vấn đề đơn giản, chỉ có lớn gan nhất là một cô gái mũm mĩm, trực tiếp hỏi quan hệ thật sự của Hạ Diệc Sơ và Tần Qua là gì.
Hạ Diệc Sơ nhìn Tần Qua bên cạnh, nhón chân, hôn lên mặt hắn một cái, không hề ngượng ngùng, cười nói:
"Chính là quan hệ mà mọi người nghĩ đó."
"Woa woa woa!"
Toàn bộ khán giả kêu hò không ngừng, vô cùng náo nhiệt.
Vị khán giả may mắn cuối cùng là một nam sinh, khoảng hai mươi mấy tuổi, khoác áo khoác to rộng, khuôn mặt đáng yêu, lại ngượng ngùng như thiếu nữ.
Hắn đỏ bừng mặt, đi đến bên Hạ Diệc Sơ, nói:
"Chị Manh Manh, em có thể ôm chị một cái không?"