"Vâng!" Ôn Bạch Nguyệt gật gật đầu, lau nước mắt trên mặt, trở về phòng nghỉ cùng Quân Tử Lâm.
Về phòng, mở máy tính ra, biết được sự việc, Quân Tử Lâm không nói một lời, Ôn Bạch Nguyệt lại hoảng loạn, cô ta không thể ngờ mình đột nhiên bị nhiều fan quay lưng chỉ vì chuyện như vậy.
Phía trước, Ôn Bạch Nguyệt nói những lời kia quả thật có dụng tâm, người đại diện lúc ấy cũng đã khuyên rồi, nhưng cô ta không nghe.
Ôn Bạch Nguyệt từ nhận mình đủ hiểu biết về Lê Manh, mà những sự việc đã diễn ra cũng chính minh điều này là đúng.
Có điều, Ôn Bạch Nguyệt thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi, Lê Manh này đã thay đổi một linh hồn.
Ôn Bạch Nguyệt ngồi trước máy tính, tay phải nắm con chuột, một câu cũng không nói nên lời.
Quân Tử Lâm đứng bên cạnh, nhìn nhìn cô ta, lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác hoài nghi.
Quân Tử Lâm khi đó khá bận, lễ quyên tiền hắn không đi dự nên cũng không biết lúc trên sân khấu, Ôn Bạch Nguyệt đã nói những gì.
Hiện tại... suy nghĩ đầu tiên của hắn là có phải Ôn Bạch Nguyệt đã thay đổi không.
Ôn Bạch Nguyệt cảm quan nhạy bén, tuy không quay lại nhìn, nhưng cảm nhận được ánh mắt Quân Tử Lâm từ phía sau như kim châm, từng cây từng cây cắm trên người cô.
Ôn Bạch Nguyệt khắc chế không quay lại nhìn, ấp ủ cảm xúc trong lòng, cúi đầu, chỉ chốc lát, nước mắt cô ta lặng yên chảy xuống.
Quân Tử Lâm chờ một lời giải thích.
Chờ nửa ngày, Ôn Bạch Nguyệt không nói câu nào, lại phát hiện cô ta yên lặng khóc.
Ở trước mặt người đàn ông thích mình, nước mắt là vũ khí mạnh nhất.
Hoài nghi phía trước bị hắn ném lên chín tầng mây, trong đầu chỉ còn hình ảnh ủy khuất của Ôn Bạch Nguyệt, hắn luống cuống đến trước mặt cô ta:"Bạch Nguyệt, em đừng khóc." Quân Tử Lâm duỗi tay, ôm cô ta vào lòng.
"Ô ô ô, sao lại như vậy, lúc ấy em thật sự nhớ Lê manh nên nói ra thôi, thật lòng không có ý gì khác, vì sao mọi người lại không tin."
Ôn Bạch Nguyệt ghé vào lòng hắn, khóc đến thương tâm.
Quân Tử Lâm duỗi tay vỗ nhẹ lưng Ôn Bạch Nguyệt, Ôn Bạch Nguyệt vẫn còn ủy khuất, vừa khóc vừa nói:
"Lúc còn chung nhóm nhạc với Lê Manh, hai đứa chúng em đã hẹn đến thăm những đứa trẻ ở vùng núi, còn thường đi thăm cô nhi viện. Em làm gì đều nghĩ đến Lê Manh, lúc Lê Manh đi cứu tế lại không đưa em đi cùng. Rõ ràng, chính là muốn đem em ra..."
Giọng Ôn Bạch Nguyệt méo méo mó mó, người bình thường có thể nghe ra đây là vô cớ gây rối.
Nhưng tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, khi yêu không ai muốn bình thường.
Cho nên, Quân Tử Lâm nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên thấy Ôn Bạch Nguyệt ở cô nhi viện, hoài nghi trong lòng biến đâu mất, ngược lại còn cùng Ôn Bạch Nguyệt đổ hết tội lên đầu Hạ Diệc Sơ, cho rằng nếu không bởi Hạ Diệc Sơ, Ôn Bạch Nguyệt sẽ không gặp phải chuyện này.
Quân Tử Lâm ôm Ôn Bạch Nguyệt chặt hơn, không nói gì, đã làm Ôn Bạch Nguyệt hiểu rõ tâm tư của hắn.
Ôn Bạch Nguyệt dừng khóc, đôi tay vói vào trong áo tắm dài của Quân Tử Lâm, gương mặt ôn nhu như nước dán vào thân thể hắn, giọng khàn khàn:"Tử Lâm, em muốn..."
Ánh mắt Quân Tử Lâm trở nên âm u, ôm ngang Ôn Bạch Nguyệt lên, đi vào phòng ngủ, về phía giường lớn.
Thanh âm ái muội một lát truyền ra.
- ----------------------------------------------
Khi điện nước ở thành phố N bị cắt, Hạ Diệc Sơ và Tần Qua cũng không lên mạng được.
Hơn nữa, hai người họ cũng không thích chơi điện thoại nhiều, nên bây giờ trên mạng bạo hỏa một phen, họ cũng không biết gì.
Hai người mới là vai chính đó, lại một chuyện cũng không biết.
Hạ Diệc Sơ và Tần Qua trở về phòng, mở xem video của Ôn Bạch Nguyệt, nhìn cô ta kiều kiều nhu nhu kéo mình xuống nước, cười lạnh một tiếng rồi tắt đi.
Hạ Diệc Sơ vào Weibo nguyên chủ mà mình đã chỉnh sửa lúc vào thế giới này, phát đi một status và một số video clip:
[Lê Manh V: Chào buổi trưa cả nhà. Nửa tháng nay không lên mạng, bây giờ mới biết đã xảy ra chuyện như vậy. Cảm ơn cả nhà đã luôn tin tưởng, ủng hộ tôi.
Lần này đến cứu viện thành phố N, kỳ thật tôi không có suy nghĩ vĩ đại đến thế, chỉ là cha mẹ tôi còn sống ở thành phố N, cho nên tôi mới vội vàng như vậy.
Thời gian sinh hoạt ở đây, có lẽ là thời gian khổ cực nhất của tôi, nhưng tôi đã học được rất nhiều thứ. Cảm ơn tình nguyện viên từ ngũ hồ tứ hải, cảm ơn người dân các nước đã cùng chúng tôi vượt qua khó khăn này.
Sinh mệnh không dễ dàng, càng phải quý trọng.
Nếu có thể, thứ bảy này, tôi sẽ gặp mọi người ở thành phố N.
P/S: Rời khỏi nhóm nhạc nữ là việc đúng đắn nhất tôi làm ở đời này. Những kẻ không lên được mặt bàn, thủ đoạn cũng chỉ có như vậy. Mọi người không cần tức giận, đừng để đánh mất chính mình.]