Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Hầu kết Tần Qua lên xuống một chút, hô hấp cứng lại.
Hắn dùng khăn lông bên cạnh lau lau tay, nhanh bước tới chỗ Hạ Diệc Sơ.
Thấy Hạ Diệc Sơ đi chân trần, nháy mắt những hình ảnh không thể miêu tả hiện lên trong đầu hắn bỗng biến mất.
Biệt thự này chỉ có phòng ngủ chính và phòng khách mới có thảm lông dê mềm mại, còn lại đều lót đá cẩm thạch.
Tần Qua duỗi tay ôm Hạ Diệc Sơ vào theo kiểu bế công chúa, ôm cô đặt lên sô pha, nhéo chân cô, hỏi:
"Sao không mang giày mà đi ra đây? Em có thể ngủ thêm một lúc, anh nấu thức ăn xong sẽ mang lên cho em."
"Không cần." Hạ Diệc Sơ lắc lắc đầu.
Tay Tần Qua ấm nóng dọc theo chân Hạ Diệc Sơ xoa xoa cho tản đi hơi lạnh, sau đó mới ra gủ giày tìm một đôi dép lông cho cô.
"Tạm thời chỉ có đôi này, em mang tạm một chút."
"Cũng không phải tạm, đây chính là hưởng thụ." Hạ Diệc Sơ cười cười, xỏ hai chân nhỏ bé vào đôi dép to rộng của nam kia.
"Hưởng thụ?" Tần Qua híp mắt lại, khom người xuống, thân hình cao lớn áp bách Hạ Diệc Sơ, hai tay hắn chống vào sô pha sau lưng cô, giam cầm cô trong lồng ngực.
Âm thanh trầm thấp: "Mặc quần áo của anh, cũng là một loại hưởng thụ sao?"
Advertisement / Quảng cáo
Lưu manh!!!
Hạ Diệc Sơ mở to mắt nhìn người trước mặt, hoài nghi bản thân đã ngủ với Tần Qua giả.
Hắn trước sau tương phản quá lớn.
Tần Qua cúi xuống nhẹ gặm cánh môi anh đào của cô.
Hạ Diệc Sơ duỗi tay đẩy hắn ra nhưng đã bị Tần Qua có phòng bị trước đẩy thân thể cô lại ép trên sô pha.
Hôn một lát, Hạ Diệc Sơ nhíu mày thở hổn hển nói với Tần Qua:
"Xuống đi, anh nặng chết em rồi."
"Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh." Tần Qua vẫn áp chế người dưới thân, áo sơ mi đơn bạc, mơ hồ có thể thấy cảnh xuân bên trong, bên dưới còn không mặc gì. Tần Qua không nhịn được, máu nóng sôi trào.
Hắn nuốt nước bọt, ánh mắt thâm trầm.
Một tay hắn ấn thân thể Hạ Diệc Sơ không cho cô nhúc nhích, một tay khác theo bả vai Hạ Diệc Sơ chậm rãi đi xuống.
Ngón tay thong thả, lực đạo mềm nhẹ, giống như con sâu nhỏ, gợi lên cảm giác ngứa ngáy.
Thân thể này của Hạ Diệc Sơ mẫn cảm đến muốn mạng, căn bản không chịu nổi một chút trêu chọc như thế.
Hơn nữa trên người cô ngoài chiếc áo sơ mi này cũng không còn mặc thứ gì khác.
Hạ Diệc Sơ thừa nhận cô cố ý ăn mặc như vầy để trêu chọc hắn, nhưng không ngờ sáng sớm lại phải cùng hắn làm yêu tinh đánh nhau.
Tay Tần Qua chậm rãi đi xuống, một đường vẽ đến eo Hạ Diệc Sơ. Hạ Diệc Sơ nôn nóng nói với hắn:
"Rồi rồi, em nhận sai, em không nên đùa anh, anh buông ra mau, đừng đè trên người em nữa."
Tần Qua nhìn ra ánh mắt kháng cự không tình nguyện của Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ không muốn, Tần Qua đương nhiên sẽ không cưỡng bách cô.
Tần Qua dời tay từ bên hông đến đỉnh mông cô, khều một cái cho hả giận, nghiến răng nói:
"Mau đứng lên. Ăn cháo."