Trợ lý của Quân Tử Lâm nhanh chóng tra ra ngọn ngành, tỉ mỉ báo cáo lại cho hắn tên đoàn làm phim cũng như phương thức liên lạc.
Đạo diễn phim "Chỉ là lúc ấy" khi quyết định nhận Hạ Diệc Sơ đã biết chắc sẽ rước lấy bất mãn từ phía Quân Tử Lâm.
Tuy Quân gia ở thủ đô quyền thế địa vị cao quý, nhưng không phải một tay che trời, có rất nhiều người không dám chọc vào Quân gia, cũng không phải không ai dám chọc.
Đạo diễn nhìn điện thoại báo số Quân Tử Lâm gọi đến, nói thầm một tiếng "Tới cũng thật mau nha" rồi nghe máy:
"Quân đại thiếu gia, không biết có việc gì mà tự mình gọi điện cho tôi đây?"
"Hừ! Lê Manh kia ở đoàn phim của ông phải không?" Quân Tử Lâm không cho đạo diễn chút mặt mũi nào, trực tiếp vào vấn đề.
"Phải, cô ấy không chỉ hát hay mà diễn xuất cũng rất khá, hèn gì mà Tần tổng lại có thể tiến cử cô ta."
Đạo diễn bên này vừa nói vừa híp mắt lại.
Quá ngoài dự kiến của Quân Tử Lâm:
"Ông nói Tần tổng đưa cô ta vào? Tần tổng nào?"
"Còn có thể là Tần tổng nào, Tần Nghị tổng giám đốc công ty giải trí M.R."
Đạo diễn còn sợ Quân Tử Lâm không tin, thở ra, nói tiếp:
"Tần tổng lần này không chỉ nhét cô ấy vào, còn đầu tư hai ngàn vạn cho đoàn phim. Nếu không phim khởi quay rồi tôi còn phải đổi người sao."
Đạo diễn cố tình nói như thế nhằm làm Quân Tử Lâm hiểu lầm.
Mà Quân Tử Lâm lẳng lặng cúp điện thoại, tâm tình rất không tốt.
Ôn Bạch Nguyệt từ phòng bếp mang đồ ăn ra, thấy thần sắc âm trầm của Quân Tử Lâm, quan tâm hắn:
"Tử Lâm, có chuyện gì?"
Quân Tử Lâm nhìn Ôn Bạch Nguyệt quan tâm lo lắng cho mình, không muốn dọa cô ấy nên đành thu lại thần sắc âm trầm kia, ôm Ôn Bạch Nguyệt vào lòng, miễn cưỡng cười nói:
"Không việc gì."
"Phải không? Em vừa mới nghe anh gọi điện thoại, hình như còn nhắc tên Lê Manh."
Nói xong, Ôn Bạch Nguyệt đột nhiên phản ứng lại, vội vội phẩy tay, ngẩng đầu nhìn Quân Tử Lâm, hốt hoảng:
"Tử Lâm, không phải em cố ý nghe anh nói chuyện điện thoại."
Ôn Bạch Nguyệt thật cẩn thận sợ Quân Tử Lâm hiểu lầm.
Quân Tử Lâm kéo ngón tay Ôn Bạch Nguyệt lên hôn hôn.
"Anh biết, anh không có ý trách em. Anh vừa mới gọi điện cho đạo diễn phim Lê Manh sắp đóng."
"Lê Manh đi đóng phim?" Ôn Bạch Nguyệt kinh ngạc: "Em tưởng trên mạng nói đùa."
"Hừ! Không biết cô ta dùng thủ đoạn gì mà làm cho Tần Nghị công ty giải trí M.R tiến tổ hai ngàn vạn, lấy cho cô ta vai nữ 2." Quân Tử Lâm khinh miệt mà nói.
Ôn Bạch Nguyệt bộ dáng nhu nhược đáng thương, kéo tay áo Quân Tử Lâm:
"Tử Lâm, anh giúp em điều tra xem Manh Manh đang ở đâu được không. Lần trước cô ấy đột nhiên bỏ nhà đi, vật dụng không mang theo, điện thoại cũng không liên lạc được, em hơi lo cho cô ấy."
"Lo cái gì? Em quá thiện lương, lúc trước cô ta còn muốn cướp anh khỏi tay em mà. Hiện giờ, chúng ta đã khẳng định tình cảm, cô ta thấy không chia rẽ được nên đã đi câu dẫn người khác. Nếu cô ta đã không xem em là chị em thì em còn quan tâm cô ta làm gì!"
"Không phải, trước kia Manh Manh không như vậy."
Ôn Bạch Nguyệt giống như vẫn không chấp nhận được việc Hạ Diệc Sơ xài quy tắc ngầm câu dẫn Tần Nghị, khó chịu nói:
"Có lẽ Manh Manh giận em, nhà cô ấy thiếu tiền, em lại không giúp được gì. Chờ khi gặp lại, em sẽ đi xin lỗi cô ấy."
"Loại người này cần gì xin lỗi? Anh sẽ không để cô ta có cơ hội khi dễ em."
Quân Tử Lâm bây giờ chỉ cần nghe tên Lê Manh là trong lòng vô cùng chán ghét đến chịu không được, cho dù có Tần Nghị sau lưng, hắn cũng quyết tâm đuổi cô ta ra khỏi giới giải trí này.
Ôn Bạch Nguyệt là người thông minh, tuy trong lòng ghét Hạ Diệc Sơ âm hồn bất tán, nhưng cũng biết muốn thành sự không thể nóng lòng.
Ôn Bạch Nguyệt sực nhớ tới cái gì, kinh hô một tiếng, tụt từ trên người Quân Tử Lâm xuống:
"Ấy, em quên mất, chúng ta còn chưa ăn cơm, nói nãy giờ thức ăn nguội lạnh hết rồi."
"Sốt ruốt cái gì, thức ăn lạnh, nhưng anh ở đây không lạnh."
Quân Tử Lâm cười một tiếng, ôm Ôn Bạch Nguyệt trở lại vào lòng, khàn khàn nói:
"Vừa mới nấu cơm vất vả, để anh cho em ăn no."
"Không được, không được, vẫn là ban ngày..."
Ôn Bạch Nguyệt duỗi tay đẩy ra, Quân Tử Lâm không quan tâm, ấn cô ta dưới thần mình, áp môi xuống, đôi tay nhanh chóng châm ngòi thổi gió.
Ôn Bạch Nguyệt mau chóng bị hắn đốt lửa, hành động phản kháng trở thành đón ý nói hùa.