Nguyên chủ cũng có một chút tình cảm không rõ ràng với Tần Qua, nhưng mà Hạ Diệc Sơ xác định tình cảm cô dành cho Tần Qua và chút rung động của nguyên chủ hoàn toàn không liên quan.
Cẩn thận ngẫm lại, nếu cô và Tần Qua trở thành một đôi, Hạ Diệc Sơ có chút gấp không thở nổi.
Hạ Diệc Sơ biết, mỗi thế giới cô đều yêu và được yêu cùng một người, cái kẻ có tính chiếm hữu bá đạo kia, tối đó cô đã xác định là hắn, không lầm.
Đối với Hạ Diệc Sơ phần tình cảm này không cần oanh oanh liệt liệt, chỉ cần bền lâu, chân thành, thật lòng yêu nhau, bao dung và tôn trọng nhau là đủ.
Hôm sau là ngày thử vai.
Hạ Diệc Sơ không có người đại diện và trợ lý nên tới một mình.
Vai diễn của bộ phim này đã được định sẵn, cũng toàn là người có khả năng. Tuy nhiên do Tần Nghị là nhà đầu tư lớn nhất cho bộ phim này nên có thể nhét người vào.
Đạo diễn cũng là người có tính tình nên đối với việc đưa người có thanh danh xấu như vậy vào đoàn, ông ta rất bất mãn. Cũng vì một câu "Thử không được thì thôi" của Tần Nghị ông ta mới miễn cưỡng đồng ý cho cô thử vai này.
Hạ Diệc Sơ hỏi thăm rồi đi tới trước cửa phòng, gõ gõ cửa."Mời vào." Giọng đàn ông mạnh mẽ vang lên
Hạ Diệc Sơ đẩy cửa ra.
Bên trong, ba người đàn ông khoảng trên dưới 40 tuổi đang thảo luận gì đó, thấy có người vào, nhà làm phim ngẩng đầu lên hỏi:
"Cô là Lê Manh?"
"Vâng, tôi là Lê Manh, xin chào các vị, tôi tới thử vai nữ 2 Tô Manh trong Chỉ là lúc ấy."
Hôm nay Hạ Diệc Sơ mặc áo trắng ngắn tay, bên ngoài áo khoác jean, tóc cột đuôi ngựa, thanh xuân dào dạt, tinh thần phấn chấn. Khi cô nói, mang theo ý cười, mắt to sáng long lanh, vẻ mặt yêu diễm tinh xảo lại mộc mạc, vô cùng văn nhã, không hề kiêu ngạo sinh hư như trên mạng truyền.
Cùng càng làm người ta nghĩ không ra, một cô gái như thế lại di cướp bạn trai của bạn thân mình.
Bất quá, bụng người cách một lớp da, trên thế giới này, không thể xem bề ngoài mà đoán được.
Vị đạo diễn chỉ một đoạn trong kịch bản, trầm giọng nói:
"Cô diễn đoạn này đi, cho cô 3 phút lấy cảm xúc."
"Vâng." Hạ Diệc Sơ gật đầu.
Nhân vật Tô Manh không hẳn là khó diễn nhưng đoạn này là một trong những đoạn khó nhất của nhân vật này.
Tô Manh dùng hết tâm cơ không những không làm cho nam chủ yêu mình mà còn làm nam phụ vốn thích mình, lại đi yêu nữ chủ.
Đoạn này là sau khi nam phụ nói hết sự tình cho nữ chủ, nữ chủ mới cùng nam chủ tới đối chất với Tô Manh. Đoạn này cần người diễn có sức bật, tinh thần khắc chế lực chuẩn, không phải diễn viên chuyên nghiệp sẽ diễn không ra.
Nếu là Lê Manh thật sự thì chính là tử lộ, còn đối với Hạ Diệc Sơ, đơn giản như ăn sáng thôi.