Nữ nhi ngoan, ngươi quá tuyệt rồi!
Trầm Mộc Bạch kích động đến kém chút vỗ bàn nói được, nhưng là thiết lập hạn chế vẫn còn, thế là cô không thể không cưỡng ép giả trang ra một bộ dáng hết sức cao ngạo "Ngươi đã cầu ta như vậy, ta người mẫu hậu này nếu không đáp ứng chẳng phải là lộ ra ta rất vô tình."
Hệ thống thờ ơ lạnh nhạt, nghĩ thầm, thiểu năng trí tuệ còn cho là mình ngụy trang đến mức rất tốt đây, sớm muộn cũng ngã ngựa.
Vương hậu tuổi trẻ khẽ nâng cằm, bưng một bộ dáng cao cao ngạo ngạo, nếu như nhìn kỹ, lại có thể nhìn ra trong cặp mắt mỹ lệ lộ ra một tia thần thái nhảy cẫng mừng thầm.
Công chúa Bạch Tuyết tóc đen như long quạ, khuôn mặt nhỏ trắng tuyết hướng phương hướng này nhìn tới, trong con ngươi đen kịt thâm thúy phải nhìn không ra một chút sáng ngời.
Người trong cuộc tự cho là mình biểu diễn không chê vào đâu được, ánh mắt vụng trộm liếc công chúa Bạch Tuyết tựa như đang ngẩn người một chút, nhẹ nhàng khục một tiếng, "Bạch Tuyết.."
Da thịt trắng như tuyết bên trên nhiễm lên nhàn nhạt thẹn thùng, Bạch Tuyết có chút bối rối đứng lên nói, "Mẫu hậu, Bạch Tuyết chỉ là quá kích động.. Nghĩ không ra mẫu hậu thực sẽ.." Nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, trên mặt thụ sủng nhược kinh cùng thần sắc mừng rỡ.
Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ ngưỡng mộ nhìn cô một cái, "Ừm? Ngươi hình như rất sợ ta, trong mắt ngươi ta rất đáng sợ sao?"
Bạch Tuyết nhẹ nhàng thu liễm đôi mắt, ánh mắt rơi vào giữa lông mày cô, khẽ gật đầu một cái, ngữ khí khinh nhu nói, "Không phải.. Mẫu hậu, Bạch Tuyết chỉ là chưa từng có mẫu hậu thân cận như vậy qua."
Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, nói như vậy, đại đa số hài tử đều sẽ đối với mẹ kế mình sinh ra bài xích tâm lý, đến công chúa Bạch Tuyết nơi này, người Vương hậu này đối với nàng thái độ ác liệt như vậy, nàng chẳng những không sinh ra tâm tình khác còn muốn tiến một bước thân cận, có thể là quá thiếu khuyết tình thương của mẹ rồi đi.
Nghĩ tới đây, Trầm Mộc Bạch trong lòng trìu mến càng ngày càng nồng đậm.
Về phần trong trí nhớ công chúa Bạch Tuyết trông thấy nguyên chủ cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện loại phản ứng này, thì bị cô vô ý thức cho là nguyên chủ chưa từng có chính diện tiếp xúc qua đối phương, nói nhiều một câu đều cảm thấy là lãng phí thời gian.
Mùi vị hải sản lập tức bắt sống Trầm Mộc Bạch người này dùng một cái đùi gà liền có thể mua được tâm, cô cơ hồ là nước mắt lưng tròng ăn hết tôm Bạch Tuyết dùng đao xiên đưa qua, đến mức đối phương không ngừng hướng trong bàn ăn của cô mà gắp, cũng không có phát giác được là lạ ở chỗ nào.
Thẳng đến bụng truyền đến cảm giác có chút chắc bụng, cô mới ý thức tới bản thân.. Giống như đem cơm trưa đối phương ăn hết. Nhưng là thân làm Vương hậu cao ngạo khiến cô không thể nói ra lời gì để biện giải cho mình hoặc là tìm một cái cớ, thế là cô cúi đầu nhìn thoáng qua mũi giày, khẽ nâng cằm nói, "Ừm, mùi vị cũng được."
Nói lời này ra liền chính cô cũng cảm thấy xấu hổ, Trầm Mộc Bạch tâm tình bất an hỏi hệ thống "Hệ thống, ta không phá thiết lập đi?"
Hệ thống lạnh lùng nói "Cô lần sau có thể hay không rụt rè một chút?"
Trầm Mộc Bạch ngượng ngùng nói, "Ta chính là người mà trông thấy mỹ thực liền không động."
Hệ thống nghĩ thầm, đâu chỉ không động, con mắt còn muốn dính lên đi.
Hệ thống không còn kì vọng, nếu không vi phạm thiết lập, Trầm Mộc Bạch liền an tâm, quyết định về sau vẫn là ít đến ăn cơm ở chỗ Bạch Tuyết là tốt rồi.
Bờ môi đỏ thẫm có chút cong lên, Bạch Tuyết sạch sẽ thuần khiết giống như nai con trong con ngươi chiết xạ ra một đường thần thái ngượng ngùng, thanh âm ôn nhu đến phảng phất như nước mùa xuân, "Mẫu hậu cảm thấy cao hứng liền tốt."
Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ đứng dậy, ánh mắt ở trên cao nhìn xuống, "Ta cần phải trở về."
Bạch Tuyết lông mi vừa dày vừa dài khẽ run, có chút khẩn trương mong đợi nói, "Mẫu hậu ngày mai sẽ còn tới sao?"