Trầm Mộc Bạch hoàn hồn, nghĩ thầm, khó trách nguyên chủ ghen ghét với mỹ mạo công chúa Bạch Tuyết, tướng mạo người này thật sự là đẹp không có giới hạn. Nàng nhịn không được lại nhìn thoáng qua, lại đụng vào công chúa Bạch Tuyết vụng trộm giương mắt trong một chớp mắt kia nhìn qua.
Liếc trộm bị bắt, trên mặt Bạch Tuyết hiện lên một vòng nhàn nhạt đỏ ửng, có chút bối rối rủ đôi mắt xuống, lông mi không khỏi rung rung, gắt gao bất an nắm chặt hai bên váy.
"Ngươi rất sợ ta?" Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ có chút nhăn đầu lông mày, bất mãn giễu cợt nói, "Chẳng lẽ ta còn ăn ngươi hay sao?"
Công chúa Bạch Tuyết nhanh chóng ngẩng đầu, khẽ cắn cánh môi đỏ thẫm, "Không phải.. Mẫu hậu.." Đôi mắt giống như trân châu đen, con ngươi nhiễm lên một tầng hơi mỏng mờ mịt, mang theo một chút khiếp đảm một chút khẩn trương.
Cao hơn Bạch Tuyết nửa cái đầu, Vương hậu chậm rãi đi đến trước mặt nàng, thần sắc cao ngạo hướng về phía nàng "Ngươi muốn nói gì?"
Bạch Tuyết mí mắt chớp xuống, nói khẽ, "Ta chỉ là rất lâu không nhìn thấy mẫu hậu.."
Rõ ràng chỉ là một câu bình thường, Trầm Mộc Bạch lại không khỏi cảm thấy có trong nháy mắt không được tự nhiên, cảm giác không được tự nhiên không phải xấu hổ hoặc là không có ý tứ tình cảm, mà là loại cảm giác thật giống như bị thứ gì bao đắp lên người dính chặt vô cùng.
Loại cảm giác này thoáng qua tức thì, tựa như bất quá là ảo giác của cô. Trầm Mộc Bạch không có đem nó để ở trong lòng, nhìn trên người công chúa bạch tuyết trước mắt rõ ràng đang sợ cô vô cùng, buồn rầu nói với hệ thống "Ta làm như thế nào cùng công chúa Bạch Tuyết tạo mối quan hệ?"
Hệ thống "2 điểm tích phân."
Trầm Mộc Bạch tuyệt vọng nhớ tới, từ khi có điểm tích phân, hệ thống lại không phải có thể miễn phí sử dụng.
Trầm Mộc Bạch "Hệ thống, cho cái giá hữu nghị đi?"
Hệ thống thiết diện vô tư "Không có, cút."
Ánh mắt u oán hướng Bạch Tuyết trên người nhìn lại, thiếu nữ mãnh khảnh mảnh mai thân thể có chút co lên, lông mi lay động đến lợi hại, Trầm Mộc Bạch sinh lòng thương hại, dùng ngữ khí từ ái đối với hệ thống nói, "Ta quyết định đem nàng coi như con gái ruột của bản thân."
Hệ thống, "..."
Người này thiểu năng trí tuệ có phải quên cái gì hay không.
Hạn chế thiết lập vẫn còn, Trầm Mộc Bạch không có khả năng trắng trợn đối với Bạch Tuyết lấy lòng, làm ra một bộ thân cận. Thế là hướng về phía bên người thị nữ phân phó nói, "Ta có chút mệt mỏi, hôm nay ngay ở chỗ này dùng cơm đi."
Thị nữ vừa muốn đáp ứng, chỉ nghe thấy Vương hậu nói bổ sung, "Thuận tiện đem phần Bạch Tuyết cũng chuẩn bị, còn có việc của thị nữ.." Ngữ khí có chút lộ ra lãnh ý, "Đừng có lại cho ta nhìn thấy tình huống tương tự, Quốc vương bệ hạ cũng sẽ không cao hứng."
Thị nữ hơi sững sờ, nhanh chóng ở trên người công chúa Bạch Tuyết quét mắt một chút, ngay sau đó như hiểu ra cái gì. Khó trách từ bên Quốc vương bệ hạ trở về một chuyến Vương hậu liền đến nơi này, cũng sẽ không giống trước đó không che giấu chút nào hiển rõ bản thân chán ghét, nguyên nhân mọi thứ đều là có nguyên do.
Thị nữ ở trong lòng nhận định Vương hậu là vì nịnh nọt Quốc vương bệ hạ, lên tiếng liền lui ra khỏi cung điện.
Nhưng công chúa Bạch Tuyết đang đứng tại chỗ nghe thấy một câu nói kia liền lộ ra kinh ngạc cùng thần sắc bất an, bờ môi đỏ thẫm bị nàng cắn càng ngày càng đỏ ửng, giống như là muốn nhỏ ra máu.
Tựa hồ là đã nhận ra nàng bất an, vừa nghĩ tới sinh hoạt trước kia của công chúa Bạch Tuyết, Trầm Mộc Bạch trong lòng thương hại càng ngày càng nồng đậm.
Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ ở trên cao nhìn xuống công chúa Bạch Tuyết đang cúi thấp mặt, trong miệng phun ra lời nói bố thí, "Hôm nay ta sẽ cùng ngươi ăn một bữa cơm tốt, tránh khỏi phụ vương của ngươi nói ta Vương hậu này đối với ngươi có bao nhiêu không tốt."
Bạch Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, cặp mắt đen như mực đậm nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.
Trầm Mộc Bạch bị nhìn đến sững sờ.
Bạch Tuyết trước khi cô hoàn hồn nhanh chóng dời ánh mắt, cụp xuống ánh mắt, có chút e lệ thấp giọng nói, "Vâng, mẫu hậu.."