Trầm Mộc Bạch không khỏi đầy một bụng hồ nghi, "Hệ thống, mi sẽ không có chuyện gì giấu diếm ta đi?"
Hệ thống "Không có."
Trầm Mộc Bạch "Mi bây giờ nói ra ta sẽ lựa chọn tha thứ mi."
Hệ thống: "Cút đi."
Trầm Mộc Bạch: "Mi sao có thể nói lời thô tục như vậy?"
Hệ thống không nói, thiểu năng trí tuệ cũng sẽ bị truyền nhiễm.
Trầm Mộc Bạch trong lòng vẫn cảm thấy không nỡ, bởi vì, sau khi hoàn thành thế giới thứ nhất, cô nhận được cái gọi là nhiệm vụ tích phân. Dựa theo hệ thống giải thích là, sau khi có đủ điểm tích phân, cô liền có thể có được sinh mệnh mới bắt đầu một cuộc sống mới.
Không chỉ có như thế, còn có tích phân thương thành, trong lúc làm nhiệm vụ có thể đổi đạo cụ phụ trợ tương ứng.
Trầm Mộc Bạch hỏi hệ thống vì sao ngay từ đầu không có nói với chính mình.
Hệ thống nói mỗi một kí chủ cũng như thế, trải qua nhiệm vụ khảo nghiệm của thế giới thứ nhất, chỉ có người thông qua nhiệm vụ mới có thể mở ra thanh tiến độ cùng tích phân thương thành.
Trầm Mộc Bạch lại hỏi, "Vậy người thất bại đâu?"
Hệ thống "Ha ha, theo cô thì sao?"
Người thất bại hẳn là bị đào thải, Trầm Mộc Bạch yên lặng nghĩ, đồng thời có chút run lẩy bẩy che kín chăn nhỏ trên người.
Cô rất không muốn chết, còn muốn sống sót, dù sao cô còn có mộng tưởng to lớn vĩ đại.
Hệ thống "Cô có ước mơ gì?"
Trầm Mộc Bạch nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói, "Đại khái là ăn khắp ba ngàn thế giới."
Hệ thống, ".. Có thể, thực lòng tin phục."
Sau khi trở về đến chỗ ở, cũng không lâu lắm, Quốc vương liền phái người tới kiểm tra thân thể cô.
Lão đầu râu bạc sau khi xem bệnh xong, đối với thiếu nữ tuổi trẻ xinh đẹp hành lễ, "Vương hậu, ngài gần đây chịu ảnh hưởng của tâm tình, cho nên khẩu vị có chút không tốt, nên đi ra ngoài nhiều một chút. Ta sẽ phân phó phòng bếp làm một chút đồ ăn thanh đạm, trong khoảng thời gian này đều sẽ như thế, hi vọng thân thể ngài sẽ mau chóng an khang."
Sau khi nghe được câu này, Trầm Mộc Bạch quả thực muốn khóc ngất tại nhà vệ sinh, trên mặt vẫn bảo trì mỉm cười, "Cảm ơn ngươi, Hoắc Tỳ Mạn tiên sinh."
Ta thực sự là cám ơn cả nhà ngươi..
Sau khi phân phó thị nữ không nên tùy ý quấy rầy, Trầm Mộc Bạch giống đầu cá ướp muối xụi lơ trên giường, một bộ sống không còn gì luyến tiếc.
Hệ thống nhắc nhở, "Cô có phải quên cái gì hay không?"
Trầm Mộc Bạch: "Ta là ai? Ta từ đâu tới đây? Ta muốn đi đâu?"
Hệ thống, "..."
Trầm Mộc Bạch cuốn người như con tôm từ trên giường bò lên, đột nhiên nghĩ tới cái gì, đi đến trước một cái gương khảm đầy kim quang đá quý, đầy cõi lòng chờ mong nói, "Ma gương, ma gương, nói cho ta biết, buổi trưa hôm nay ăn cái gì?"
Không sai, ở thế giới này, ác độc Vương hậu cũng có một cái ma gương thần kỳ, trừ bỏ bản thân Vương hậu, người khác đều không nghe thấy nó nói chuyện.
Những thị nữ kia quen thuộc với Vương hậu tính tình thích chưng diện, cho nên lúc nàng mỗi lần hỏi gương đen trên thế giới này ai đẹp nhất, đều không cảm thấy kinh ngạc.
Hôm nay ma gương đã là lần thứ hai mơ màng, dù sao lúc trước Vương hậu đều hỏi nó cùng một vấn đề, chính là trên thế giới này người đẹp nhất là ai.
Nhưng hôm nay Vương hậu rất kỳ quái, người thì vẫn là giống như trước đây, nhưng lại là giống như là biến thành người khác, khiến cho trong lòng nó có chút không hiểu.
Thế là nghe được Vương hậu hỏi, càng cẩn thận hơn trả lời, "Thưa Vương hậu, buổi trưa hôm nay thức ăn của ngài là rau xà lách salad."
Trầm Mộc Bạch mặt không biểu tình nói, "A, rau xà lách salad, hẳn là rất ngon nha." Câu nói sau cùng cơ hồ là một chữ một chữ từ trong miệng nói ra.
Ma gương cảm thấy bộ dáng bây giờ của Vương hậu càng đáng sợ, có chút run lẩy bẩy, muốn đem bản thân toàn bộ thân gương co đến trong góc.