Edit+ beta: Linhlady
Tư thế và động tác có chút thân mật, làm sắc mặt Tô Linh Nhi đỏ bừng, cuống quít lui về phía sau, cuối đầu.
Trong tiệm, người phục vụ cùng khách hàng đều theo dõi từng động tác của Đỗ Hạo sau đó ôm ngực vẻ mặt si mê.
"Ôn nhu quá đi!"
"Người đàn ông tốt như vậy vì sao không thuộc về mình!"
Một đám người hận không thể đem kem ly trong tay bôi lên mặt, sau đó lại gần để Đỗ Hạo lau giúp mình.
Đang lúc Tô Linh Nhi không tìm được đề tài để nói, đột nhiên một nhân viên phục vụ đi lại đây.
"Chúc mừng hai vị, bởi vì tổng chi phí hai người mua đồ trong một lần ở tiệm chúng tôi lên tới sáu ngàn nguyên, tiệm chúng tôi có chương trình khuyến mãi tặng quà kỹ niệm cho hai người."
Người phục vụ tay đặt hộp quà lên bàn nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Đỗ Hạo lúc sau mới luyến tiếc rời đi.
Đỗ Hạo nhìn hộp quà trên bàn, trong lòng cảm thấy bốn chữ người yêu ngọt ngào này vô cùng hợp tâm tình của hắn lúc này, chủ động mở ra.
Chỉ thấy bên trong có một đôi tượng nhỏ, trong tay bé trai cầm một chiếc bánh kem, hai mắt bé gái tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm chiếc bánh kem kia.
"Phốc!"
Nhìn cái này Đỗ Hạo nhịn không được cười ra tiếng.
Cái này còn không phải là hai người bọn họ sao!
Đến nỗi Tô Linh Nhi lâm vào oán niệm thật sâu.
Sáu ngàn nguyên, sáu ngàn nguyên......
Cô, một người ăn hết sáu ngàn nguyên tiền kem, bánh ngọt.
"Ô ô, em sẽ béo mất!"
Tô Linh Nhi bẹp miệng, hận không thể đem tất cả đồ ăn nôn ra, nhưng khi ngửi thấy hương thơm trong tiệm, Tô Linh Nhi lại hận không thể lập tức đi lại phía quầy chọn một đống đồ ăn.
Đương nhiên, tiệm bánh người yêu ngọt ngào ở gần trường Thiên Lam, đương nhiên giá cả ở đây cũng không thấp.
Vì vậy sáu ngàn đối với Tô Linh Nhi cùng Đỗ Hạo mà nói cũng là tiền tiêu vặt mà thôi.
"Được rồi, em nha, cho dù béo thành heo anh cũng không ghét bỏ, đi thôi, cầm theo cả cái này."
Đỗ Hạo cầm tượng cô bé nhìn ngốc nghếc làm bằng thủy tinh đặt vào trong tay Tô Linh Nhi.
Tô Linh Nhi tò mò tưởng nhỏ man mê trong tay ngắm, phát hiện ở dưới lòng bàn chân có khắc một chữ cái D.
Tương tự tượng trong tay Đỗ Hạo dưới lòng bàn chân cũng có khắc một chữ cái L.
Hai chữ này là tên viết tắt của họ, hai người trao đổi với nhau.
Từ tiếm bánh đi ra, Tô Linh Nhi thấy xe nhà mình đã chờ ở bên kia đường, cô quay đầu lại nói với Đỗ Hạo: "Hạo ca ca, em đi về trước."
Đỗ Hạo gật gật đầu, sau đó lại lần nữa nâng lên tay sờ sờ đầu Tô Linh Nhi.
"Chuyện trước kia qua rồi thì cho qua đi, chuyện của người lớn chúng ta không cần quan tâm làm gì."
Nghe Đỗ Hạo nói, Tô Linh Nhi vội vàng ngẩng đầu trả lời: "Không được!"
Nếu cứ như vậy mà bỏ qua, vậy làm sao cô có thể hoàn thành tâm nguyện của ký chủ đây.
Phải biết rằng chuyện xảy ra cách đây năm năm là chuyện mà nguyên chủ quan tâm nhất.
Đỗ Hạo thấy biểu tình kiên định Tô Linh Nhi, có chút bất đắc dĩ nói: "Không được thì không được, về sau có cơ hội sẽ nói cho em biết. Đi về nhà đi."
Tô Linh Nhi vừa đi vừa suy nghĩ về những lời Đỗ Hạo nói.
Về sau có cơ hội sẽ nói cho em biết!
Vậy chẳng phải là nói Đỗ Hạo biết lý do năm đó ba Lưu với ba Đỗ trở mặt.
Ở trong kí ức của nguyên chủ, tình cảm của ba Lưu với ba Đỗ rất tốt.
Hai người không chỉ là bạn bè, cũng là đối tác làm ăn trên thương trường.
Lại từ khi mẹ nguyên chủ bị bệnh qua đời, sau đó hai nhà bọn họ càng trở nên thân thiết.
Đây cũng là chỗ nguyên chủ không lý giải được.
"Tiểu thư, người vừa rồi là Đỗ thiếu gia sao?"
Tài xế nhìn lại chỗ Đỗ Hạo đang đứng hỏi.
Tô Linh Nhi nghe vậy không chút để ý gật gật đầu.