Ngân Hà: "......"
Không ai có thể so sánh với nương nương về độ chuyên nghiệp.
Lúc sau, dưới sự truy hỏi của Bạch Tiên Tiên, Ngân Hà đã đem kết cục của Vương Kiệt Khắc nói cho cô.
A Huy đã tham gia làng thể thao điện tử nhiều năm như vậy, đoàn đội của anh lại đang lên như diều gặp gió, nhân mạch cuồn cuộn kéo đến. Tuy Trần Nhượng đã đánh Vương Kiệt Khắc nửa sống nửa chết, nhưng sự tình dù sao cũng có thể giải quyết. Không có liên lụy đến đội Đế Vương và đội trưởng có quyền thế mạnh như R thần một chút nào, mà Vương Kiệt Khắc đã định sẵn dành phần đời sau của mình ở trong phòng giam.
Bạch Tiên Tiên tỉnh lại thì đã là giữa trưa, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ hắt vào, trong không khí phảng phất mùi nắng dịu nhẹ.
Trần Nhượng đẩy cửa ra, nhìn thấy thiếu nữ ngồi nghiêng một bên, đôi chân trắng nõn đung đưa bên mép giường, ngâm nga một giai điệu không rõ ràng, một nửa khuôn mặt của cô bị ánh sáng che khuất, trên mặt lộ ra lông tơ, trông vô cùng đáng yêu.
Nhìn hình ảnh ấm áp này, khiến cho người ta vô thức không để ý đến băng vải quấn nhiều vòng trên đầu cô.
Đứng ngẩn ra ở bên ngoài, trong lòng Trần Nhượng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
"Tiên Tiên."
Cuối cùng, thiếu niên đi đến trước người Bạch Tiên Tiên, mái tóc xám bất ngờ lộ ra một loại cảm giác thuần khiết, hắn đỡ lấy cánh tay của cô.
"Em có sao không? Có khó chịu chỗ nào không? Có đói bụng không? Có muốn uống nước không?"
Trong mắt Bạch Tiên Tiên tràn ngập dáng vẻ quan tâm của Trần Nhượng.
"Anh ơi, đau quá......" Bạch Tiên Tiên di chuyển ánh mắt, khó chịu nhíu mày chỉ vào đầu của mình.
"Trong phòng bệnh không có gương, em, mặt của em có phải bị biến dạng rồi không?"
"Không có biến dạng." Trần Nhượng vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm dứt khoát lưu loát: "Nhưng bác sĩ dặn dò phải nghỉ ngơi nửa tháng, nửa tháng này em đều phải ở bệnh viện, để tiện cho việc quan sát vết thương, đầu là vị trí vô cùng quan trọng."
"Nửa tháng......"
Điều này nằm ngoài dự đoán của Bạch Tiên Tiên, cô trợn tròn đôi mắt, ủy khuất rơi xuống vài giọt nước mắt: "Cuộc thi toàn quốc hai tuần nữa sẽ diễn ra, em muốn đi xem anh thi đấu! Em muốn cùng anh trải qua từng trận thi đấu!"
Lời nói của cô đã phá vỡ rào cản cuối cùng trong trái tim Trần Nhượng, hắn siết chặt bàn tay còn lại sau lưng mình từng chút một......
Lúc sau, Trần Nhượng mới cười nói: "Đừng đi, anh sẽ mang cúp vô địch đến trước mặt em, anh cũng sẽ cho người quay video trận đấu, em cứ ở bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt, không cần lo lắng cho anh."
"Canh hầm đu đủ, chanh ngâm mật ong, em thích ăn cái gì, bây giờ anh sẽ đi mua cho em."
Không đợi Bạch Tiên Tiên lên tiếng, Trần Nhượng một hơi nói xong, rời khỏi phòng bệnh như đang chạy trốn.
Phía sau hắn, Bạch Tiên Tiên lẻ loi ngồi ở trên giường, ánh mắt đầy ẩn ý.
"Nếu không phải Trần Nhượng chưa nổi tiếng trên nửa thế giới, bổn cung nghĩ hắn hiện tại đối với ta rất có hảo cảm." Bạch Tiên Tiên nói.
Ngân Hà nhắc nhở: "Vẫn là nên cẩn thận một chút, lần trước bị điện giật, ta không muốn nương nương lại bị thêm lần nữa đâu!"
Tiểu Ngân Tử theo cô lâu như vậy, cuối cùng cũng có chút trung thành. Bạch Tiên Tiên nhướng mày cười, vẻ mặt thoải mái nói: "Tiểu Ngân, ngoan lắm."
Nửa giờ sau, Trần Nhượng nhờ người đem đồ mà Bạch Tiên Tiên thích ăn đến, nhưng hắn không có quay lại.
Bạch Tiên Tiên hỏi: "Anh tôi đi đâu rồi?"
Người đưa đồ ăn đến cũng không biết.
Bạch Tiên Tiên cũng không biết, lúc này Trần Nhượng trở lại căn cứ, đi đến phòng huấn luyện, lần đầu tiên mở trình duyệt trên máy tính chơi game.
Bọn người Hoàng Mậu đang ăn mừng bên ngoài.
Rèm cửa kéo vào, phòng huấn luyện tối om, chỉ có một mình Trần Nhượng.
Ánh sáng trên màn hình máy tính chiếu lên sắc mặt bình tĩnh của thiếu niên.
Hắn mở trình duyệt ra, đầu ngón tay lướt trên bàn phím.
Tìm kiếm trình duyệt——
Anh em họ có thể kết hôn không?
———
Đáp án của trình duyệt: Không thể.
Trần Nhượng siết chặt con chuột máy tính, đột nhiên hít thở không thông.
Mái tóc màu xám của hắn như trùng xuống, mỗi một sợi tóc đều lộ ra vẻ thất vọng.
Nhưng ngay sau đó, Trần Nhượng lấy lại bình tĩnh, hắn cẩn thận nhập vào thanh tìm kiếm ——
Anh em họ có thể yêu nhau hay không?
Đáp án phía dưới rất đa dạng.
Có người trả lời: Nhóc con, con nghĩ nhiều rồi. Chi bằng hãy cùng ta học nấu ăn đi.
Chung quy vẫn là không thể, giữa bọn họ có một mối quan hệ huyết thống không thể vượt qua.
Tiên Tiên là con gái của người chú đã mất trong một vụ tai nạn xe hơi cùng với ba của hắn, bọn họ thực sự là anh em họ.
Nhưng mà......
Người nhà bọn họ đều đã mất, chỉ cần hắn không nói cô không nói, thì sẽ không có người nào biết được bọn họ là anh em họ.
Trần Nhượng nhìn màn hình máy tính, trong mắt lóe lên một tia kỳ dị.
Máy tính hỏng rồi.
Ngày hôm sau, A Huy mang theo đám người Hoàng Mậu tới phòng huấn luyện, kinh ngạc phát hiện tất cả máy tính đều không bật được.
"Bị làm sao vậy không biết?" A Huy nhíu mày gõ gõ bàn phím.
Lúc này Trần Nhượng từ ngoài cửa bước vào, bình tĩnh nói: "Hỏng thì hỏng, chúng ta dù sao cũng là đội chiến thắng, thay mấy cái máy tính đã dùng mấy năm này đi."
A Huy chỉ có thể gật đầu.
Mấy ngày sau đó, A Huy cảm thấy Trần Nhượng có chút mất tập trung. Trận thi đấu toàn quốc gần ngay trước mắt, Trần Nhượng lúc nào có thời gian sẽ đến bệnh viện, nói thật ra hắn luyện tập không tốt, nhưng thực lực của hắn lại tốt hơn hẳn so với bốn người bọn Hoàng Mậu.
Ngày huấn luyện kết thúc, Trần Nhượng cầm áo khoác muốn đi ra ngoài, A Huy lập tức gọi hắn lại.
"Anh Nhượng, tôi biết cậu thương em gái mình, nhưng sắp đến trận đấu toàn quốc rồi, chúng ta có thể yên tâm một chút mà luyện tập không?"
Trần Nhượng bỗng nhiên dừng lại.
A Huy chỉ thấy hắn quay mặt sang một bên, nở ra một nụ cười nghiêm túc nói: "Tiên Tiên không phải em gái tôi, anh Huy sửa xưng hô một chút đi."
A Huy ngơ ngác hỏi: "Gọi như nào?"
"Chị dâu nhỏ."
Bỏ lại những lời này, Trần Nhượng bình tĩnh rời đi.
"Uầy." Hoàng Mậu ở phía sau làm mặt quỷ: "Anh Nhượng cuối cùng cũng thừa nhận, trước đó tôi đã cảm thấy giữa bọn họ có gì đó không ổn! Chậc, chậc, Tiểu Tiên tiên bị đánh một gậy, làm cho tình cảm của bọn họ thúc đẩy nhanh chóng ghê."
Tiểu Linh giữ chặt Hoàng Mậu: "Cậu nghĩ rằng đội trưởng Trần nhàm chán, phải dùng cách lòng vòng như vậy sao?"
"Vẫn là cậu hiểu nhất." Hoàng Mậu cười khúc khích ôm lấy cổ Tiểu Linh, lại nhận về ánh mắt chán ghét của A Huy.
- -
Tại bệnh viện.
Trần Nhượng tự mình mang canh hầm đu đủ, chanh ngâm mật ong đến.
Khuôn mặt đáng yêu của Bạch Tiên Tiên hiện lên vẻ buồn chán: "Anh à, em thích ăn mấy thứ này, nhưng mà nếu có thích đến mấy thì ăn một tuần cũng sẽ chán."
Trần Nhượng ngơ ra một chút: "Đồ ăn yêu thích cũng sẽ chán sao?"
Vậy tình cảm thì sao?
Tiên Tiên ở cạnh hắn lâu như vậy, liệu cô có cảm thấy phiền chán với sự xuất hiện của hắn hay không?
Trần Nhượng mím môi, ánh mắt có chút sâu không thấy đáy: "Vậy em muốn ăn cái gì?"
Vậy em có từng nghĩ sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi không?
Cả người hắn như bị chia cắt làm hai linh hồn, một người ở trước mặt Bạch Tiên Tiên nói chuyện, một người lại ở trong bóng tối của riêng hắn, trong lòng mang nặng tâm tư nhưng không dám nói ra.
"Muốn ăn thịt." Bạch Tiên Tiên dùng tay so sánh vòng eo của mình, làm nũng: "Em gầy mất rồi."
"......" Trần Nhượng nhìn vòng eo có thể nắm trọn bằng một tay của cô, đột nhiên cúi người xuống vòng tay bao bọc lấy cô.
Khoảng cách giữa hai người lập tức được rút ngắn.
Nhìn khuôn mặt thanh tú gần trong gang tấc của hắn, Bạch Tiên Tiên hai má đỏ lên: "Anh ơi, anh làm gì vậy?"
"...... Đo, đo kích cỡ một chút."
Ôm cô gái nhỏ mềm mại trong lòng, Trần Nhượng nhìn như bình tĩnh, nhưng thực chất trái tim đã như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.