Khúc Yên chạy loạn quanh chân núi vài vòng, những truy binh kia đã sớm bị cô quấy nhiễu cho choáng váng, không còn phân rõ nên tiếp tục truy tìm hướng nào.
Khúc Yên nhìn họ bị chơi lâu như thế, những truy binh này thật không có thành tựu, cô đạp nhẹ bay lên ngọn cây, một đường đạp lên lá cây đi về phía sườn núi.
Cô còn nhớ rõ sơn động lúc trước ẩn thân cùng Mục Hàn.
Nhưng không biết liệu Mục Hàn đã rời đi chưa.
Theo lý thuyết, vỏ bọc của cô đã nứt, hắn chắc chắn không tin thân phận của cô, hẳn là sẽ không dừng lại mới đúng.
Thế nhưng khi cô trở về sơn động, hắn vẫn còn ở đó.
"A?" Khúc Yên hiếu kỳ hỏi, "Sao huynh không đi?"
Trong bóng tối, Mục Hàn lạnh lùng nhìn cô: "Ta muốn chờ xem ngươi còn có tính toán gì. Là mang thương thế trở về yêu cầu ta báo đáp? Hay là mang theo truy binh dẫn dụ ta vào bẫy?"
"Huynh nghĩ nhiều rồi......" Khúc Yên lấy ra một cái cây diêm từ trong ngực thắp sáng sơn động đen nhánh, cười hì hì nói, "Võ công ta tốt như vậy, làm sao có thể bị thương?"
Tích phân cũng không phải cỏ dại vô ích.
Hệ thống mặc dù hố, nhưng đồ vật lại là hàng thật giá thật.
"Ngươi đang thừa nhận." Mắt đen của Mục Hàn híp lại, đảo qua khuôn mặt tươi cười nhẹ nhõm của cô không câu nệ, "Một tiểu cung nữ làm việc vặt trong thiện phòng sao có thể có một thân võ công tuyệt thế, ngươi không có ý định giải thích một chút sao?"
"Không phải huynh đã sớm hoài nghi thân phận ta sao?" Khúc Yên thờ ơ nhún vai, "Chính như huynh đoán, ta không phải là tiểu cung nữ gì cả."
Cô còn rất hào phóng mà nói cho hắn biết, "Ta thẳng thắn nói cho huynh a, kỳ thực ta dịch dung."
Mục Hàn mấp máy môi mỏng.
Quả nhiên là thế.
Như hắn phỏng đoán, bộ dáng cô thời khắc này cũng không phải dung mạo chân thật.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Hắn lạnh giọng hỏi, "Ngươi có mục đích gì?"
"Ta đã nói rồi, ta là tới giúp huynh." Khúc Yên đi đến cửa hang, bẻ lấy một chút nhánh cây khô nhóm lửa, vừa nói, "Kỳ thực ta biết huynh cũng không phải Mục Hàn gì. Vốn dĩ tên huynh là Mộ Dung Hàn, là thái tử Yến quốc."
Mục Hàn chợt giật mình, thân pháp cực nhanh, trong chớp nhoáng đã đến sau lưng cô, đưa tay bóp lấy cổ họng của cô, nghiêm nghị nói: "Nói! Ngươi là ai!"
Khúc Yên không chút nóng nảy, chậm rãi nhóm xong đống lửa, trở tay nắm lấy cổ tay hắn: "Ta khuyên điện hạ không cần phải làm như vậy, hà cớ gì phải tổn thương lẫn nhau."
Cô vững vàng điểm ma huyệt của hắn.
Mục Hàn bất động thanh sắc buông cô ra.
Nữ tử cổ quái này khí lực vô cùng lớn, thậm chí còn mãnh liệt hơn so với võ tướng hành quân đánh giặc bưu hãn.
Cô giống như đang nhẹ nhàng bóp, lại đủ khiến xương người nát tan.
"Những truy binh kia đã bị ta bỏ lại rồi." Khúc Yên ngồi trên mặt đất, từ trong ngực lại lấy ra một bao đồ vật, "Bụng ta thực sự quá đói, không bằng chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Cô lấy ra là một bao bánh quế.
Đây là đồ ăn lúc trước cô đặt ở trong không gian.
Tay nghề đầu bếp phủ Tam công chúa khá tốt, làm ra bánh ngọt vô cùng mỹ vị.
Lúc trước cô giả trang Tiểu Cam, không tiện thể hiện quá bất hợp lí, mà bây giờ......
Cô là cao thủ tuyệt thế!
Không sợ gì cả.
"Huynh cũng ăn một miếng đi, ta bảo đảm không có độc." Cô miễn cưỡng nhét một miếng vào trong tay hắn, chợt nhớ tới tư liệu đã từng thấy qua, nói, "Suýt chút nữa là ta quên mất, huynh có cơ thể bách độc bất xâm, không cần sợ ta hạ độc."
"Ngươi --" Đáy lòng Mục Hàn sửng sốt.
Cô không chỉ biết hắn là thái tử Yến quốc mà còn biết hắn bách độc bất xâm?!
Đến tột cùng cô có lai lịch ra sao?
"Huynh yên tâm, ta sẽ không hại huynh." Khúc Yên ăn xong bánh quế, phủi vụn bánh nhỏ bên trong tay, nhìn hắn, nghiêm trang nói, "Kỳ thực ta là một cao thủ ẩn thế, thuở nhỏ đi theo sư phụ sống ẩn dật trên núi. Huynh đừng hỏi sư phụ ta là ai, tóm lại, ta phụng mệnh rời núi là vì giúp huynh phục quốc."
Đừng hỏi, đó chính là hệ thống.
Sư phụ cô chính là hệ thống.