Edt: Nhan
Hạ Tư Viêm nghe thấy giọng cô, hắn thu lại vẻ mặt lạnh lùng, phất tay bỏ đi một mặt tường lửa: “Đồ ngốc, anh biết em sẽ không nghe lời.”
Khúc Yên lặng lẽ làm mặt hề với hắn rồi vào trong.
Cô lười nói nhảm với Nguyễn Đường, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cô ta, tiến hành "điều khiển tâm trí": “Từ giờ trở đi, cô phải nói thật, nếu không sẽ không ngừng nôn mửa. Nói đi, vừa rồi những gì cô nói với A Viêm có phải thật không?”
Nguyễn Đường lại một lần nữa cảm nhận được sự sợ hãi khi bị thao túng, rõ ràng vẫn tỉnh táo nhưng không tự chủ được hành vi và lời nói: “Là thật, tôi chưa hề nói điêu một câu nào!”
Khúc Yên lại hỏi: “Cô giấu thuốc giải ở đâu?”
Nguyễn Đường cắn răng, rõ ràng đã cố gắng hết sức để không nói nhưng lời vẫn ra khỏi miệng: “Giấu trong một góc của trạm xăng này.”
Khúc Yên cong môi nở nụ cười: “Tốt, bây giờ cô đi lấy đi, tự tay giao cho A Viêm.”
Miệng Nguyễn Đường rỉ máu, gắt gao khống chế hai chân mà không thành: “Không! Tao không đi! Tiện nhân! Mày nhất định phải chết!”
Cô ta oán độc trừng Khúc Yên.
Thế nhưng một giây sau vẫn không thể tự kiềm chế mà xoay người lại đi về chỗ giấu thuốc giải.
Cô ta vừa đi vừa kêu ầm lên: “A Triệt! Khi tiêm thuốc này vào rất đau, anh để em ở lại chăm sóc anh đi! Khúc Yên không làm nổi! Cô ta không thể trơ mắt nhìn anh mất hết máu, nhưng em thì có thể!”
Khúc Yên nhíu mày.
Có ý gì?
Chảy hết máu ra khỏi cơ thể?
Nguyễn Đường nhanh chóng lấy thuốc giải về, bị ép buộc đưa cho Hạ Tư Viêm, điên cuồng hô: “A Triệt! Anh mau giết Khúc Yên đi! Đây là thuốc mà em đã kiếm bằng mọi giá! Anh không thể phụ lòng em như thế! Chỉ có em mới có thể hi sinh vì anh đến vậy, chỉ có em mới là người yêu anh nhất!”
Cô ta gào thét, đột nhiên nghiêng người một cái, bất ngờ ngưng tụ một đống quả cầu bằng nước đánh về phía Khúc Yên!
Thủy cầu dày đặc không kẽ hở bao quanh mặt Khúc Yên, chỉ cần vài phút Khúc Yên sẽ ngạt thở mà chết!
Nguyễn Đường liều mạng tiêu hao hết dị năng để khống chế đám thủy cầu kia.
Mau lên!
Chỉ cần một lát thôi!
Tiện nhân Khúc Yên chết đi!
“Tự tìm cái chết --” Hạ Tư Viêm quát lên một tiếng, lòng bàn tay ngưng kết đám lửa lớn nhắm thẳng vào đầu Nguyễn Đường.
Nguyễn Đường kêu đau một tiếng, dị năng dần yếu đi.
Lúc này miệng mũi Khúc Yên toàn nước, đã nín thở nhưng trong lòng lại không hoảng.
Dù cô không xuất thủ thì A Viêm cũng không tha cho Nguyễn Đường.
Quả nhiên không tới vài giây, mặt Nguyễn Đường đã bị đốt cháy, hai tay che lấy mặt, lăn lộn trên mặt đất.
Thủy cầu bao quanh mặt Khúc Yên rơi xuống thành một vũng nước.
Hạ Tư Viêm thấy nước còn đọng lại trên mặt Khúc Yên, tóc đen ẩm ướt, nghĩ đến việc cô suýt nữa bị ngạt chết, cơn tức trong lòng lại dâng lên, gằn giọng với Nguyễn Đường: “Cô không đáng được sống!”
Quả cầu bằng lửa trong tay hắn hóa thành lồng giam lớn, trong nháy mắt vây khốn Nguyễn Đường.
Hỏa diễm gặm nhấm quần Nguyễn Đường, lan lên bên trên, tạo nên mùi khét rất rõ ràng.
Nguyễn Đường bị vây kín, phát điên phát dại mà hét lên: “Tại sao! Tại sao hả! Rõ ràng thuốc giải là do em tìm thấy! Tại sao anh lại làm như vậy với em! Em hận anh! Tư triệt, em hận anh --”
Giọng nói đầy oán hận của cô ta dần bị ngọn lửa nuốt chửng.
Cũng như cơ thể cô ta, chìm trong ngọn lửa từng chút từng chút một.
Từ đầu đến cuối Hạ Tư Viêm không nhìn cô ta một lần nào, không có bất kì cảm giác đau khổ thương tiếc gì.
Hắn cởi áo khoác xuống lau tóc cho Khúc Yên, tiếp đó nắm tay Khúc Yên cùng về xe.
Có vài người mở mồm ra bảo yêu nhưng chẳng qua chỉ mượn danh nghĩa yêu để ích kỷ chiếm lấy những thứ mình không có được.
Bắt nguồn từ sự ác độc thì không xứng gọi là yêu.