Edt: Nhan
Sau khi Nguyễn Đường trốn đi, căn nhà ở ngoại thành chỉ còn Khúc Yên, Hạ Tư Viêm và Giang Từ.
Giang Từ cảm thấy số mình quá chát.
Ban ngày hắn phải đi hái rau và tuần tra khu vực xung quanh, buổi tối còn phải gối lên những âm thanh mơ hồ từ tầng trên mà chìm vào giấc ngủ.
Hạ Tư Viêm là đồ không nhân tính, lại còn có ý tốt cho hắn một bộ bịt tai, bảo hắn đừng nghe tầm bậy!
Không biết xấu hổ!
......
Ban đêm, Khúc Yên tắm rửa xong xuôi, vừa bước ra thì thấy ánh nến lập lòe trong phòng.
Ánh sáng nhạt màu da cam chiếu lên gương mặt tuấn mỹ của Hạ Tư Viêm, tăng thêm mấy phần dịu dàng.
“A Viêm, bây giờ anh không chỉ nắm giữ dị năng hệ hỏa mà còn thức tỉnh dị năng hệ thủy, băng của em cũng không phát huy được tác dụng nữa.” Khúc Yên tỏ vẻ phàn nàn: “Anh làm em giống như đang được bao nuôi vậy.”
Hắn cướp hết việc.
Đun nước, nấu cơm, giết zombie, mang tinh hạch về cho cô.
Cái gì cũng không cần làm, cô chỉ cần chờ nhận tinh hạch rồi thăng cấp dị năng, quá nhàn hạ......
“Được anh bao nuôi không tốt sao?” Hạ Tư Viêm đến gần bế cô lên rồi đặt cô xuống giường, tỉ mỉ đắp chăn cho cô, nói: “Nếu em cảm thấy rảnh rỗi đến mức nhàm chán thì mai anh đưa em ra ngoài giết zombie.”
“Anh dẫn em ra ngoài cũng vô dụng thôi, zombie đều vây quanh anh, em vẫn nhàn như cũ.” Khúc Yên không khỏi thở dài: “Cho nên mới nói mấy người tham lam muốn bắt anh làm thịt Đường Tăng quá vô vị. Tự đi giết zombie mới vui.”
“Chỉ có em mới có thể nói như vậy.” Hạ Tư Viêm ngồi cạnh giường vuốt tóc cô, “Em giống như đang chơi game vậy, không sợ sống chết, không có dã tâm.”
Mấy ngày trôi qua, giá trị hảo cảm cô đối với hắn chỉ tăng đến 80%.
Lòng hắn có một loại cảm giác cô không để tâm đến thế giới này, không quan tâm sống chết ra sao.
Lại càng không để tâm đến cảnh sinh tử không rời.
“Có anh ở đây, đương nhiên em không sợ chết. Anh mạnh như vậy, không zombie nào có thể cắn được em.” Khúc Yên ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt thâm thúy mà sâu thẳm của hắn giống như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Cô nghi ngờ hỏi: “A Viêm, anh đang nghĩ gì thế?”
Hình như có tâm sự?
Chuyện liên quan đến điểm hảo cảm cuối cùng sao?
Mấy hôm nay, hắn vừa cưng chiều vừa yêu thương cô nhưng vẫn không cho 1 điểm cuối cùng.
Cô không hiểu rốt cuộc là vì sao?
“Em yêu, nếu như anh chết, em có đau lòng không?” Hạ Tư Viêm nằm xuống bên cạnh cô, vươn tay kéo cô vào lòng, hạ thấp giọng: “Nếu như anh không có cơ thể bất tử, nếu như khi anh bị zombie cắn thì sẽ chết, em có cảm thấy đau đớn khổ sở vì anh không?”
“Anh nói gì vậy!” Khúc Yên tức giận nhìn hắn chằm chằm: “Ở trong lòng anh, em là một người máu lạnh vô tình có đúng không? Bởi vì mấy chuyện kiếp trước mà anh vẫn còn khúc mắc trong lòng sao? Anh cảm thấy em sẽ không khổ sở vì anh, không đau lòng vì anh hả?”
“Ngoan, đừng giận, anh không có ý đó.” Hạ Tư Viêm hôn lên mi mắt cô, giọng trầm thấp: “Chỉ là anh đang nghĩ, một người bất tử thì có ý nghĩa gì? Có thể người đó là bug của thế giới. Nếu có một ngày, bug được phát hiện và sửa lại, anh sẽ có thể trở lại bình thường.”
*bug: lỗi
“Là sao?” Khúc Yên thấy mơ hồ.
“Không sao, chúng ta không nói nữa. Không cần biết như thế nào, em chỉ cần nhớ kỹ, anh yêu em.” Hạ Tư Viêm cúi đầu tìm môi cô, hôn nhẹ một cái rồi nói: “Em yêu, mặc kệ em yêu anh nhiều bao nhiêu, anh đều nguyện ý yêu thương em nhiều hơn thế.”
Nụ hôn của hắn dần mãnh liệt như ngọn lửa bùng cháy rực rỡ.