Edt: Nhan
Khúc Yên giật mình: “Anh nói cái gì?”
Tận thế rồi, ai còn kết hôn nữa.
Cục dân chính cũng không còn.
“Bây giờ em không đồng ý cũng không sao, anh sẽ chờ.” Hạ Tư Viêm đứng dậy tiếp tục giúp cô lau khô tóc, giọng trầm thấp ấm áp như trêu chọc bên tai cô: “Chờ đến khi em cực kì yêu anh, không nỡ bỏ anh lại.”
Kiếp trước, hắn không thể ở bên cô đến già.
Đời này, hắn sẽ bảo vệ cô mãi mãi.
Hắn muốn cưới cô làm vợ, dù không có can thiệp của pháp luật nhưng hắn vẫn muốn cho cô danh phận.
Khúc Yên hơi nhột, sờ sờ tai, sao nghe như kiểu cô không đủ yêu hắn nhỉ?
“Yên Yên, em dậy rồi à?”
Cửa phòng không đóng, Giang Từ đang đứng ở bên ngoài, tuân theo quy củ không bước vào, nói: “Anh có việc muốn hỏi em một chút.”
“A Từ, về sau không được gọi là 'Yên Yên'.” Hạ Tư Viêm ngước mắt nhìn về phía hắn, ngữ điệu không giống lúc trước, có thể ngầm hiểu là đã trở nên thân thuộc hơn: “Gọi chị dâu hoặc là gọi cả họ cả tên.”
“Sao lại chị dâu? Anh còn ít tuổi hơn tôi......” Giang Từ nghĩ nghĩ, không đúng, kiếp trước Tư Triệt nhỏ hơn hắn, nhưng bây giờ Hạ Tư Viêm lại lớn hơn rồi.
“Được rồi, chị dâu thì chị dâu!” Cuối cùng Giang Từ không thể làm gì ngoài thỏa hiệp, đã không còn hi vọng, đời này hắn lại tới trễ một bước!
“Anh Từ, vừa rồi anh bảo là muốn hỏi em chuyện gì đúng không?” Khúc Yên dò xét Hạ Tư Viêm và Giang Từ, quan hệ giữa hai người họ hình như đã khác đi.
Trong khi cô ngủ, họ đã nói chuyện thân thiết và cởi mở hơn sao?
Giang Từ bị Tư Viêm 'tẩy não', tin rằng mình có kiếp trước?
Và cuối cùng hắn cũng nhớ lại chuyện của kiếp trước?
Nếu thật sự là thế thì chẳng phải chỉ còn một mình cô 'vô tri' rồi sao, chỉ có thể dựa vào kịch bản nhạt nhẽo mà hệ thống cho!
Không khỏi cảm thấy có chút thiệt thòi.
“Anh muốn hỏi em về chuyện xử lí Nguyễn Đường.” Giang Từ chỉ chỉ dưới tầng: “Tư Viêm đã trói Nguyễn Đường lại rất chắc chắn, bảo đảm không trốn thoát. Em muốn xử như thế nào?”
“Xử lý? Anh Từ, Nguyễn Đường không phải bạn của anh sao? Anh dùng từ này......”
Giống như xử lý hàng hóa vậy.
“Anh vốn coi cô ta là bạn bè, còn không màng nguy hiểm mà chạy ra ngoại thành cứu cô ta.” Giang Từ thở dài một hơi: “Ai ngờ được là biết người biết mặt không biết lòng, cô ta dám hạ thuốc Tư Viêm, phát điên rồi!”
“Tư Viêm?” Khúc Yên nhíu mày, khẽ cười nói: “Hai người mở miệng một câu 'A Từ', một câu 'Tư Viêm', thân thiết như vậy, em sắp ghen tị đến nơi rồi.”
Xem ra đúng là đã khôi phục tình nghĩa anh em kiếp trước.
“Đừng ghen, bảo bối, em vĩnh viễn xếp đầu tiên trong lòng anh.” Hạ Tư Viêm cúi đầu hôn tóc cô: “A Từ chỉ có thể xếp thứ hai.”
Giang Từ không kịp chuẩn bị nên bị nhét cẩu lương đầy mồm, mặt mũi ghét bỏ: “Cút, anh còn không đứng nổi vị trí thứ hai trong lòng tôi!”
Hắn lười nhìn người ta ân ái, tức giận quay đi, bỏ lại một câu: “Hai người dây dưa xong thì lên tầng ba xử lý đi.”
Nói xong hắn vội đi.
Khúc Yên hì hì nở nụ cười với Hạ Tư Viêm: “Anh và anh Từ nói gì sau lưng em rồi? Sao quan hệ của hai người lại đột nhiên thay đổi thế?”
“Giọng điệu của em cứ như kiểu anh vụng trộm yêu đương với A Từ ấy.” Hạ Tư Viêm búng chóp mũi cô, cười nhạt: “Anh ấy cũng giống anh, nhớ được kiếp trước. Có lẽ là duyên phận, người nên gặp đều gặp rồi.”
“Nên khi đụng phải Nguyễn Đường, anh cũng cảm thấy là duyên phận sao?” Khúc Yên mất hứng chu mỏ.
Hạ Tư Viêm chưa kịp trả lời bỗng nghe tiếng dậm chân bình bịch trên bậc thang, Giang Từ vừa chạy vừa quay đầu lại, gấp gáp nói: “Nguyễn Đường chạy rồi!”