Edt: Nhan
“Anh đừng làm loạn......”
Khúc Yên miễn cưỡng giãy dụa khỏi sự gò bó của hắn, nhưng còn chưa kịp xuống giường, cô lại bị hắn kéo về.
“Hạ Tư Viêm! Anh tỉnh táo một chút!” Cô đưa tay che môi hắn, không cho hắn hôn, nói: “Anh cho em thêm ít thời gian để nghĩ biện pháp.”
Có thể trong hệ thống thương thành có thuốc giải.
Cô nhanh chóng vào xem.
“Yên Yên.” Giọng Hạ Tư Viêm khàn khàn, hắn híp mắt mang theo vài phần mê ly, ánh mắt lướt qua cánh môi đỏ tươi của cô.
Hắn gỡ tay cô ra, xoay người một cái, đặt cô dưới thân, cúi đầu hôn mãnh liệt.
Hơi thở ngọt ngào và thơm tho.
Giống như vô số lần trong giấc mơ, cảm giác hôn cô làm hắn mê luyến.
Hắn luôn thấy mình có một loại cảm giác trống rỗng không thể nào thỏa mãn, khát khao được khảm cô vào cơ thể mình, dường như chỉ có làm vậy mới có thể chứng minh cô là một tồn tại chân thực.
“Ưm...... Hạ Tư Viêm, tay anh đang làm gì......” Khúc Yên bị hắn cưỡng ép hôn mãnh liệt, chợt thấy bụng mát mát, áo đã bị hắn vén lên...
Cô giật mình, dùng sức ấn tay hắn xuống, nói: “Đừng lộn xộn!”
Cô tranh thủ gọi trợ thủ hệ thống Tiểu Thất: “Tiểu Thất, mau giúp tôi xem xem trong hệ thống thương thành có thuốc giải không!”
“Thật xin lỗi, kí chủ, chỉ có thuốc độc mới có thuốc giải.”
“Ý mi là Hạ Tư Viêm không trúng độc, không có biện pháp nào?”
“Đúng vậy, kí chủ.” Tiểu Thất trả lời rất khoái trá.
Khúc Yên đóng hệ thống vô dụng lại, tính giảng đạo lý cho Hạ Tư Viêm: “Anh Tư Viêm, chúng ta nhất định sẽ có những biện pháp khác. Anh...... thử tự giải quyết xem?”
Hắn là người xém xuất gia, nếu sau khi tỉnh táo biết mình bị ép ngủ cùng cô gái khác thì sẽ rất tức giận nhỉ?
Không nói đến việc cô có nguyện ý hay không, nếu như lúc đó giá trị hảo cảm rớt xuống số âm, chẳng phải cô rất oan uổng sao?
Lúc này mặc dù Hạ Tư Viêm vẫn hé mở mắt nhưng cũng không quá tỉnh táo.
Hắn mông lung nhìn cô gái trước mắt, khàn khàn gọi: “Yên Yên, em đã trở về.”
Khúc Yên hơi nhíu mày: “Sao lại là đã trở về?”
Hạ Tư Viêm vẫn giữ cô dưới người, chống khuỷu tay lên, hơi lùi ra một chút, chăm chú nhìn đôi mắt lung linh sáng ngời của cô, trầm giọng: “Bảy năm nay, em đã đi đâu? Ở cùng ai? Nói thật cho anh biết đi.”
Khúc Yên hơi kinh ngạc.
Hắn nghĩ tới chuyện 'kiếp trước' sao?
Chuyện ở bảy năm sau?
“Em quen thằng đàn ông nào? Em nói thẳng ra cho anh biết.” Hạ Tư Viêm xiết cằm cô, muốn cô nhìn thẳng hắn, nói: “Yên Yên, anh rất để ý. Anh để ý những lời em nói bảy năm trước, để ý bảy năm nay em sống cùng ai. Bây giờ em phải nói tất cả mọi chuyện cho anh, nếu không......”
Hắn dừng lại, Khúc Yên hỏi: “Bằng không thì thế nào?”
“Bằng không anh sẽ cho em 'chết' trên giường anh.” Hắn cố tình gằn giọng nói từ chết, hàm ý mập mờ.
Khúc Yên nghe là hiểu, mặt hơi nóng lên, hừ nhẹ nói: “Anh ghen thì cứ ghen đi, việc gì phải nói những lời như thế.”
“Em không nói?” Tay Hạ Tư Viêm vuốt cằm cô hơi dùng sức, bóp mồm cô thành hình chữ o.
Mắt hắn u ám, nhưng cô lại thấy hắn khá dễ thương.
Hắn nhịn không được cúi đầu hôn thêm lần nữa rồi mới nói: “Em từng nói cha nuôi kia là giả, vậy đâu mới là thật? Vì sao ròng rã bảy năm em không chịu xuất hiện? Vì sao ròng rã bảy năm dị năng của em không hề thăng cấp?”
Khúc Yên chớp chớp mắt nhìn hắn.
Rốt cuộc hắn nhớ được những chuyện gì?
Cha nuôi gì?
Cô không thấy cái đó trong trong tư liệu của hệ thống.
Hình như hắn còn biết nhiều thứ hơn cô? Dù sao cô cũng bị xóa sạch trí nhớ, rất nhiều ký ức đều không thể quay về.