Edt: Nhan
Khúc Yên xuống tầng ba, đứng cạnh phòng Nguyễn Đường đang ở tạm.
Cô kiểm tra thiết kế tầng này một hồi, hai phòng thông nhau, chỉ cách một ban công lớn.
Cái này thì dễ.
Khúc Yên đợi một lúc, quả nhiên thấy Hạ Tư Viêm tới gõ cửa phòng Nguyễn Đường.
Cô thừa dịp Nguyễn Đường ra mở cửa, lặng lẽ bò qua ban công, trốn ở bên ngoài cửa sổ.
Cửa sổ có rèm, vừa vặn có thể che chắn thay cô.
"Anh Hạ, anh đến rồi." Nguyễn Đường mỉm cười, hình như rất vui vẻ, nói: "Có phải anh còn muốn nghe thêm về giấc mơ thần kì kia không?"
"Cô nói trong mơ có một chàng trai, một cô gái, sau khi bọn họ yêu nhau, cô gái phản bội chàng trai kia. Sau đó thì thế nào?" Hạ Tư Viêm đứng trước cửa phòng, chưa đi vào.
"Anh Hạ vào ngồi đi, giấc mơ này rất dài, muốn nghe hết thì rất lâu." Nguyễn Đường dùng giọng điệu vô cùng khách khí để mời.
Hạ Tư Viêm nhíu mày.
Cô nam quả nữ, cô ta nhất định phải để hắn vào phòng thì mới bằng lòng kể chuyện trong mơ.
Nhất định là có mưu đồ.
Hạ Tư Viêm âm thầm cảnh giác nhưng vẫn đi vào.
Chuyện này quá quan trọng đối với hắn, bất kể như thế nào hắn đều muốn biết rõ.
"Anh Hạ, anh muốn biết đoạn sau sao?" Nguyễn Đường đóng cửa phòng lại, thở dài, nói: "Chuyện lúc sau càng thê thảm hơn. Mỗi lần em mơ thấy đều cảm thấy vô cùng đau lòng."
Cô ta vừa nói vừa lén quan sát sắc mặt Hạ Tư Viêm.
Nếu như hắn biết chuyện về sau của kiếp trước thì đã không cần tới hỏi cô ta.
Hắn nhất định không biết.
Như vậy...... cô ta có thể muốn sao nói vậy.
"Cô nói tiếp đi." Mặt Hạ Tư Viêm không chút gợn sóng, lẳng lặng đứng ở một góc.
"Trong giấc mơ, sau khi cô gái kia đẩy chàng trai vào đám zombie thì chỉ lo cho bản thân nên vội vàng chạy đi. Về sau cô ta biến mất bảy năm, nghe nói là được một người đàn ông có dị năng cường đại bao nuôi. Thời điểm cô ta xuất hiện thì yếu đuối vô dụng, dị năng không hề thăng cấp."
Nguyễn Đường khống chế bản thân không để lộ sự phẫn hận, tiếc rẻ nói: "Đại khái là bởi vì cô ta yếu, cho nên lại dùng chiêu cũ, quyến rũ chàng trai ban đầu từng bảo vệ cô ta. Chàng trai ấy vẫn tốt bụng nhân hậu như bảy năm trước, lại bị lừa một lần nữa, tha thứ cho cô ta."
Hạ Tư Viêm nheo mắt lại.
Bảy năm sau hắn lại bị cô gái kia lừa một lần nữa?
"Sau đó thì sao?" Hắn hỏi tiếp.
"Về sau có một đợt zombie cấp cao tấn công căn cứ, mọi người lâm vào nguy hiểm. Cô gái kia vì mạng sống của mình mà đẩy chàng trai ra cho zombie cắn."
Nguyễn Đường miêu tả theo tưởng tượng của mình: "Em xông vào khu vực nguy hiểm, kề vai chiến đấu cùng chàng trai ấy, cuối cùng cũng hạ gục được zombie cấp cao. Trận chiến kia thực sự vô cùng mạo hiểm."
"Cô gái kia chạy trốn? Hay là bị zombie cắn chết?"
"Cô ấy sao......" Nguyễn Đường nở nụ cười giễu cợt: "Cô ta sống ác độc nên kết cục cũng không tốt. Thời điểm chạy trốn bị zombie cắn, nhiễm virus rồi dị biến."
"Cô ấy đã biến thành zombie?"
Không hiểu sao Hạ Tư Viêm thấy đau xót trong tim.
Trong thoáng chốc, cảm giác như hắn nhìn thấy một cảnh tượng -- cô gái ngã vào trong ngực hắn, sắp dị biến, nắm chặt lấy tay hắn, cầu xin hắn giết cô.
"Cô ta......" Nguyễn Đường cẩn thận lén nhìn dao động trong mắt Hạ Tư Viêm, trả lời: "Cuối cùng cô ta biến thành zombie rồi bị ai đó giết. Em không mơ thấy kết cục của cô ta. Nhưng cô ta làm đủ trò xấu, lợi dụng sự chân thành của người khác, nhận kết quả này cũng đáng đời."