Edt: Nhan
“Được, để anh thử.” Giang Từ ăn luôn miếng khoai tây chiên.
“Anh uống nước không?” Khúc Yên cầm một chai nước khoáng đưa cho hắn.
Cô làm như trượt tay, không cầm chắc chai nước làm nó rơi xuống đất, tay cô vừa vặn chạm vào mu bàn tay Giang Từ.
“Em xin lỗi, Anh Từ, chai có đập vào tay anh không?” Khúc Yên mượn cơ hội nắm tay Giang Từ.
Cô mới cầm một giây, cổ tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, kéo tay cô ra.
Cô quay đầu lại thấy mặt Hạ Tư Viêm hơi trầm xuống, hắn lạnh lùng nói: “Giang Từ, anh không có tay sao? Bé bự ăn còn cần người khác đút à?”
Giang Từ cười lạnh một tiếng: “Yên Yên muốn đút cho tôi, mắc mớ gì tới anh? Nếu tôi là bé bự, vậy anh là bình dấm?”
“Anh Tư Viêm, anh ghen hả?” Khúc Yên nháy mắt, tràn ngập mong đợi nhìn Hạ Tư Viêm.
Nhưng mà giá trị hảo cảm không tăng thêm......
Không phải ghen sẽ có biểu hiện quan tâm sao?
“Tôi ăn uống thanh đạm, không thích ghen.” Hạ Tư Viêm thản nhiên nói.
Mắt cô tỏa sáng là đang chờ mong cái gì?
Hy vọng hắn ghen?
“A......” Khúc Yên thất vọng cụp mắt xuống.
Thí nghiệm thất bại.
Xem ra rất khó để tìm thấy quy luật tăng giảm giá trị hảo cảm của hắn.
Hạ Tư Viêm nhìn cô thất vọng ra mặt, vô thức đưa tay xoa đầu cô, không tự chủ được mang theo vài phần cưng chiều.
Hắn rất nhanh liền hồi phục lý trí, lập tức thu tay lại, tìm một cái chủ đề khác, hỏi: “Em thích bỏ thêm dấm khi ăn mì tôm à?”
Khúc Yên không suy nghĩ nhiều, gật đầu: “Thích chứ, thêm dấm ăn ngon hơn.”
Hạ Tư Viêm bỗng nheo mắt lại.
Cô gái trong mơ cũng thế.
Vì sao lại có nhiều điểm trùng hợp như vậy?
Khúc Yên...... liệu có thể chính là cô ấy không?
Cũng giống như hắn, kiếp trước và kiếp này. Chỉ là cô không mơ thấy tận thế mà thôi.
Lúc này Khúc Yên bất ngờ nhận âm thanh nhắc nhở liên tiếp của hệ thống --
【 Giá trị hảo cảm của nam chủ giảm 1】
【 Giá trị hảo cảm của nam chủ giảm 1】
【 Giá trị hảo cảm của nam chủ giảm 1】
......
【 Giá trị hảo cảm hiện tại là 10 điểm! 】
Khúc Yên kinh ngạc, cái quỷ gì vậy?
Không giải thích được, đột nhiên hắn ghét cô?
“Anh Tư Viêm, vừa rồi anh......” Cô gần như không nhịn nổi muốn hỏi, vừa rồi anh đang nghĩ gì!
“Hai người ăn đi, tôi đi kiểm tra cửa sổ.” Nét mặt Hạ Tư Viêm lạnh đi rất nhiều, quay người ra khỏi phòng.
Nếu như Khúc Yên chính là cô gái trong mơ kia, hẳn là hắn nên cách xa cô một chút.
Kiếp trước bị cô phản bội một lần, không nên giẫm lên vết xe đổ.
*
Hạ Tư Viêm xuống tầng kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ.
Nguyễn Đường lặng lẽ lại gần, đứng sau lưng hắn, khẽ nói: “Anh Hạ, em có thể hỏi anh một chuyện không?”
Hạ Tư Viêm lười nói chuyện, không trả lời.
Nguyễn Đường lựa lời mà hỏi: “Anh Hạ và cô Khúc là bạn bè sao? Em mạo muội hỏi một câu được không? Là bạn bè bình thường hay là quan hệ nam nữ?”
Hạ Tư Viêm xoay người lại, cau mày nói: “Liên quan gì tới cô?”
Nguyễn Đường thẹn thùng cười cười: “Hy vọng anh Hạ không cảm thấy em bất lịch sự. Kể từ lần đầu tiên trông thấy anh Hạ, em đã cảm thấy anh cực kì quen mắt, giống như từng gặp qua ở đâu đó.”
Chân mày Hạ Tư Viêm càng nhíu chặt hơn, cô ta có ý gì?
Nguyễn Đường đè thấp âm lượng giống như sợ bị người khác nghe được: “Mấy năm nay em vẫn luôn mơ thấy một giấc mơ kỳ quái. Trong mơ cũng là tận thế nhưng không phải tận thế vừa đến như bây giờ. Trong mơ, em có vài người thân và bạn bè, khi gặp được anh Hạ, em luôn cảm thấy hình như cũng từng gặp ở trong mơ rồi.”
Hạ Tư Viêm kinh ngạc trong lòng nhưng mặt không đổi sắc nói: “Trong giấc mơ của cô, tận thế đã mấy năm?”