Edt: Nhan
Thừa dịp xe còn đang chạy, Khúc Yên lặng lẽ gọi trợ thủ hệ thống Tiểu Thất, hỏi: “Nguyễn Đường là sao? Cô ấy là nữ chính trong thế giới trước hay là chỉ trùng tên thôi?”
Tiểu Thất trả lời: “Kí chủ, cô ấy chính là nữ chính của thế giới trước.”
“Và cũng là nữ chính của bây giờ?”
“Xin kí chủ yên tâm, thế giới này không có kịch bản cố định.”
“Vậy là tốt.”
Khúc Yên hài lòng gật gật đầu.
Cô nhớ lại kịch bản của thế giới trước mà mình từng đọc qua -- Nguyễn Đường vì yêu mà ghen ghét, lợi dụng virus zombie hãm hại 'Khúc Yên', buộc cô ấy phải tự sát.
Mặc dù Khúc Yên đã bị thanh trừ ký ức nhưng đọc xong vẫn hơi tức giận.
Thế giới trước cô lại yếu như vậy sao?
Tùy tiện để cho người ta hãm hại?
Nếu không phải là trở ngại về kịch bản và sợ thế giới sụp đổ thì dựa tính cách của cô, chắc chắn sẽ không nhịn Nguyễn Đường.
“Yên Yên, em gật đầu làm gì vậy? Ngủ gật à?” Giang Từ ngồi ghế sau thấy cô gật đầu, không khỏi buồn cười, nói: “Sao em lại đáng yêu như thế.”
Hắn mới khen xong lại thấy Hạ Tư Viêm nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng qua kính chiếu hậu.
Hứ, ghen sao?
Giang Từ làm như không thấy, càng nhiệt tình khen ngợi: “Yên Yên, trước đó nhìn em diễn, anh chỉ cảm thấy em xinh đẹp lại hào phóng, nhưng đến khi quen biết, anh mới nhận ra em vừa thân thiện lại dễ thương. Anh cực kì thích những người có cá tính như vậy, một chút cao ngạo của người nổi tiếng cũng không có.”
Khúc Yên quay đầu hì hì nở nụ cười với hắn: “Anh Từ, anh đừng khen nữa, em không đuổi anh xuống xe đâu.”
Giang Từ thấy cô cười xán lạn với hắn bèn đắc ý nhìn gương chiếu hậu.
Hạ Tư Viêm lạnh lùng nhíu mày, làm khẩu hình: “Ngây thơ.”
Giang Từ cũng nhíu mày.
Ngây thơ thì sao?
Đừng tưởng rằng hắn không nhìn ra Hạ Tư Viêm thích Yên Yên.
Nếu tất cả mọi người còn chưa theo đuổi nữ thần thành công thì phải cạnh tranh công bằng, ai thắng ai thua còn chưa phân định.
Khúc Yên chợt nghe âm thanh nhắc nhở vang lên --
【 Giá trị hảo cảm của nam chủ tăng thêm 5】
【 Giá trị hảo cảm hiện tại là 20 điểm! 】
“Anh Tư Viêm?” Khúc Yên không khỏi kinh ngạc.
Hạ Tư Viêm vẫn im lặng từ nãy tới giờ, hắn đang nghĩ gì thế?
Cho điểm hảo cảm dễ như vậy?
“Yên Yên, em nhìn ngoài cửa sổ kìa.” Ngữ khí Hạ Tư Viêm nhàn nhạt, đã không gọi cô là cô Khúc nữa, cũng không gọi cả họ: “Em nhìn thấy đôi nam nữ ven đường kia không?”
“Em thấy rồi.” Khúc Yên ghé vào cửa sổ xe.
Ven đường, một cặp đôi mặc quần áo chỉnh tề đang đứng, xe bị hỏng nên đã xảy ra cãi vã.
“Người đàn ông kia bảo cô gái cút đi, nói xe là tài sản của hắn, còn nói thế giới bây giờ hỗn loạn, dám không nghe lời hắn, hắn sẽ ném cô ta cho zombie cắn.” Hạ Tư Viêm nói như tùy ý kể chuyện phiếm.
“Tên kia tệ như thế sao? Tra nam!” Khúc Yên quay đầu nhìn Hạ Tư Viêm một cái, hỏi: “Khoảng cách xa như vậy, anh cũng có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện sao?”
“Ừ, sau khi anh tỉnh lại từ cơn sốt thì thị lực và thính lực nhạy bén hơn rất nhiều.”
“A......”
“Cho nên, Yên Yên, em phải hiểu là bây giờ là tận thế. Một cô gái như em không nên tùy tiện tin tưởng người khác.” Hạ Tư Viêm như có như không liếc Giang Từ ở ghế sau, nói: “Nhất là đối với đàn ông mới quen biết không lâu, càng phải đề cao cảnh giác.”
“Em sẽ không tùy tiện tin tưởng người khác.” Khúc Yên cong môi nở nụ cười, nói: “Em chỉ tin anh.”
Hạ Tư Viêm hơi cong môi, khẽ nở nụ cười.