Edt : Nhan
Khúc Yên ngồi bên cạnh bàn, tay cầm súng không ngừng run rẩy.
Thời gian phát tác của loại virus này nhanh hơn cô nghĩ. Cơ thể cô đã có cảm giác tê liệt một phần.
Lỡ như cô không chịu đựng được đến khi Tư Triệt trở về thì chẳng phải là hỏng bét sao!
Khúc Yên đang chuẩn bị mở hệ thống thương thành xem có đạo cụ gì để trì hoãn hay không, đột nhiên nghe thấy uỳnh một cái, có người ngay cả khóa cũng không thèm mở, đạp đổ cửa xông vào.
"Em yêu!"
Tư Triệt lao vào như một cơn gió.
Giọng nói trầm thấp lãnh đạm thường ngày lại xen chút hoảng sợ.
"Em không sao chứ?" Hắn chạy đến trước mặt cô, quỳ một chân xuống trước ghế, nắm chặt lấy tay cô, cẩn thận nhìn khuôn mặt bé nhỏ, "Em yêu, đừng dọa anh, em không sao chứ?"
"Anh......" Khúc Yên khó khăn hít một hơi, giọng yếu ớt, "Sao anh lại về rồi?"
"Anh và A Từ ra đến cửa căn cứ thì nhận được tin nói là báo cáo nhầm, zombie tập kích cắn người là cấp 9, không phải 10." Tư Triệt chăm chú nhìn cô, tim thắt lại, đập thình thịch từng cơn, đây là cảm giác bất an theo bản năng.
Lúc hắn nghe thấy là thông tin không chính xác liền mơ hồ có một loại dự cảm bất thường.
Không thể nói chỗ nào không đúng, nhưng hắn cảm giác nếu như hắn không nhanh chóng trở về thì sẽ mất đi người mình quan tâm nhất.
"Tư Triệt...... Anh nghe em nói." Khúc Yên thở khẽ mấy giây, miễn cưỡng duy trì, "Anh nhất định phải tỉnh táo nghe em nói hết, đừng nổi giận, không được vọng động."
Cô giữ tay hắn, vô thức siết chặt lại, "Nguyễn Đường, cô ta để virus zombie lọt vào phòng, em trúng chiêu. Em biết anh không có việc gì, anh sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng bây giờ em sắp dị biến ...... Anh hứa với em ba chuyện, có được không?"
Sắc mặt Tư Triệt biến đổi, giọng run run: "Em yêu, em nói cái gì?! Virus gì?"
Mắt hắn đảo qua thái dương cô, da bắt đầu xanh tím, đồng tử cũng trở nên đỏ hồng quỷ dị.
Là triệu chứng dị biến!
Hắn chỉ ra ngoài một lát!
Vậy mà cô lại bị người ta mưu hại!
"Tư Triệt......" Khúc Yên thấy lửa giận dâng lên dưới đáy mắt hắn liền dùng sức nắm chặt tay hắn, "Anh đừng đi tìm Nguyễn Đường, anh không thể giết cô ta."
Không phải cô là thánh mẫu hay gì đâu. Chỉ là bởi vì Nguyễn Đường là nữ chính, nếu như bị Tư Triệt giết chết, rất có khả năng thế giới sẽ sụp đổ.
Vậy tất cả những gì cô làm đều trở nên vô ích.
"Anh dẫn em đến phòng nghiên cứu!" Tư Triệt bế cô lên, "Chỗ đó đang nghiên cứu thuốc phòng ngừa dị biến, em sẽ không có chuyện gì! Anh không cho phép em xảy ra chuyện gì!"
"Không còn thời gian nữa...... Anh nghe em nói này, không có loại thuốc đó đâu."
Khúc Yên biết thiết lập của thế giới này, cô giãy giụa chui ra khỏi ngực hắn, nhét súng vào trong tay hắn, nói đứt quãng, "Chuyện thứ nhất, không được giết Nguyễn Đường. Chuyện thứ hai...... Giết em. Chuyện thứ ba...... Sống khỏe mạnh."
"Không có khả năng!" Tư Triệt đột nhiên hét to, mắt phượng đen như mực đầy tơ máu, tràn ngập sát khí, "Anh cho em biết, một chuyện cũng không thể! Em dám biến thành zombie, anh lập tức giết con ả họ Nguyễn kia! Anh sẽ không giết em, dù em biến thành zombie, anh vẫn có thể nuôi em như cũ, dùng máu, dùng thịt của anh!"
"Anh đừng như vậy......"
"Không có gì là không thể!" Tư Triệt ngắt lời cô, "Em đừng hi vọng anh sẽ hứa với em bất kì điều gì, em cố chịu đựng cho anh!"
Tư Triệt nhanh chân vào bếp, cầm con dao sắc bén lên, xoẹt một tiếng cắt xuống cổ tay mình.