Edt : Nhan
Tư Triệt quay người đi đến trước tủ quần áo, lấy ra quần áo của cô bảy năm trước.
"Anh không ném quần áo em đi à?" Khúc Yên tò mò hỏi.
"Không rảnh dọn tủ quần áo." Tư Triệt ném đồ vào tay cô, "Bớt nói nhảm, đi tắm đi."
Khúc Yên ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Tư Triệt nhìn cô đóng cửa lại rồi mới trở về tủ quần áo, mở một ngăn kéo ra, bên trong có một chiếc nỏ thép màu bạc bóng loáng trông còn mới nguyên, hiển nhiên là được chủ nhân thường xuyên lau chùi nên mới có thể giữ được màu đẹp như vậy.
Ngăn bên trên đặt một chiếc áo lông cho nam được gấp chỉnh tề, là trước đó Khúc Yên làm nhiệm vụ đổi cho hắn.
Hắn chưa từng mặc lần nào vì sau khi tiềm năng bộc phát, hắn không còn sợ lạnh nữa.
Trước kia......cô đối xử với hắn tốt như vậy.
Nhưng đều là giả!
Đáy mắt Tư Triệt thoáng đỏ hồng, im lặng nắm chặt hai tay.
"Tư Triệt --"
Khúc Yên ở trong phòng tắm gọi hắn, "Em không có khăn mặt, anh có thể lấy cho em một cái được không?"
Tư Triệt nhăn mặt lại bình ổn tâm trạng, che giấu cảm xúc, lấy một chiếc khăn lông sạch từ trong ngăn, đến cửa phòng tắm, nói: "Hé cửa ra, anh đưa cho em."
Khúc Yên nghe lời mở ra một chút.
Mặc dù chỉ là khe hở rất nhỏ nhưng Tư Triệt lại nhìn thấy cô đã cởi quần áo, toàn thân ướt đẫm.
Tai hắn đột nhiên nóng bừng lên, hung hăng nhét khăn mặt vào tay cô rồi quay đầu nhanh chóng rời đi.
Khung cảnh vừa rồi như khắc vào tâm trí hắn, không xóa đi được.
Bảy năm nay, hắn đã từng mơ vô số lần.
Có khi mơ tới kho hàng thương mại điện tử kia, mơ về những lời ác độc cô đã nói với hắn.
Có khi mơ về quãng thời gian yêu đương đầy ngọt ngào của hắn và cô, cô nằm dưới thân hắn, mềm mại gọi tên hắn.
Mỗi lần tỉnh giấc, khát vọng bắt cô về của hắn lại dâng cao cực độ, hắn muốn hung hăng giày vò cô đến chết.
"Tư Triệt, anh còn chờ gì nữa?" Khúc Yên tắm rửa xong đi ra liền thấy hắn đứng thất thần ở đó.
"Đêm nay em ngủ ở giường trên." Tư Triệt thu hồi suy nghĩ, lạnh lùng nói, "Đừng hòng trốn, cũng đừng hòng chết, em không có tư cách."
"Anh nói không có thì không có." Khúc Yên chu chu mỏ, không ầm ĩ với hắn, ngồi ở giường dưới, dùng khăn mặt lau qua mái tóc dài.
Dáng vẻ cô hơi nghiêng đầu ngồi ở chỗ đó khiến Tư Triệt hoảng hốt trong nháy mắt, giống như thời gian trở về bảy năm trước.
Khi đó cô gội đầu xong liền nũng nịu bảo hắn lau khô giúp cô.
Còn cô thì nghịch ngợm, thích cù lét hắn lúc hắn lau đầu cho cô.
Cuối cùng cô liền bị hắn đè xuống giường.
"Tư Triệt, lạnh quá." Khúc Yên chỉ lau qua cho khô một chút, lạnh đến run người.
Cô mặc váy ngủ dài tới đầu gối, bây giờ đã là cuối thu, lạnh gấp mấy lần so với trước đây, đặc biệt là khi trời tối.
Khúc Yên kéo chăn trên giường bọc quanh người, "Tư Triệt, anh chỉ đắp cái chăn mỏng như vậy sao?"
Không có chút ấm áp nào.
Tư Triệt khẽ nhíu mày: "Mỏng sao?"
Hắn không sợ lạnh, không có cảm giác gì.
"Ừ, chết rét mất thôi, chăn của anh lạnh như băng." Khúc Yên lẩm bẩm, "Giường trên cũng không có chăn, em phải ngủ như thế nào đây?"
"Anh đi tìm người đem chăn tới."
Tư Triệt đang muốn quay người đi, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, lại là giọng Nguyễn Đường --
"A Triệt? Anh ở đâu? Em đem chăn tới cho anh, em nghĩ Khúc Yên đã trở về, hẳn là cần một vài vật dụng hàng ngày."
Đúng là khéo hiểu lòng người.
Không hiểu sao đột nhiên Khúc Yên lại cảm thấy tức giận, kéo tay Tư Triệt lại, dùng sức đẩy hắn xuống giường.
Cô ôm lấy eo hắn, nghịch ngợm nói: "Em không muốn lạnh chết đâu, anh sưởi ấm cho em nhé."
Cô ôm hắn từ phía sau, dán chặt vào lưng hắn, không để lại chút khe hở nào.
Tư Triệt khẽ nhíu mày, cảm giác mềm mại kia......
Cảnh cô đứng phòng tắm vội thoáng qua trong đầu hắn.
Tư Triệt cắn răng, đột nhiên xoay người lại, giữ vai cô, dùng sức đè cô xuống: "Khúc Yên! Đây là em tự tìm!"