Edt : Nhan
"Tư Triệt, anh có da có thịt hơn trước đây rồi." Khúc Yên dựa vào lưng hắn, thò tay vào trong cổ áo hắn sờ cơ ngực.
Béo hơn lại còn săn chắc.
Không gầy giống bảy năm trước, quá đáng thương.
"Khúc Yên!" Tư Triệt cứng đờ, tức giận khẽ quát một tiếng, "Rút tay lại!"
"Rút thì rút, làm gì hung ác thế......" Khúc Yên thì thầm.
Ngược lại hiện tại cô cũng không sợ ' đắc tội ' hắn.
Nếu hắn nổi giận, muốn chơi chết cô thì càng tốt.
"Khúc Yên! Tay em đang làm gì?!" Toàn thân Tư Triệt cứng ngắc, quay đầu trợn mắt nhìn cô, "Còn không thu tay lại, anh sẽ --"
"Anh sẽ làm gì?" Khúc Yên lộ ra ánh mắt mong đợi.
Cô còn cố ý véo hắn một cái.
Hửm, cơ ngực quá cứng, véo không nổi.
Sắc mặt Tư Triệt tái xanh, thái dương giật giật, hắn tóm lấy cánh tay cô, giả vờ muốn ném qua vai: "Em quá nghịch rồi!"
Khúc Yên a một tiếng, kịp thời nói: "Đừng, em không sờ nữa."
Cô ngoan ngoãn thu tay lại.
Tư Triệt cõng cô lên một lần nữa, mặt vẫn có chút giận, môi mỏng mím chặt.
Khúc Yên không biết hắn giận cái gì, là do cô sờ loạn hay do chuyện cũ nhỉ, cô hỏi: "Anh ghét em chạm vào anh sao?"
Tư Triệt lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, không trả lời.
Không khí lưu động bốn phía khẽ thay đổi, Tư Triệt đột nhiên vọt lên, miệng quát: "Nằm sấp trên lưng anh!"
Tay không nắm lấy thân cây, hắn nhanh chóng bò lên trên ngọn.
"Oa!" Khúc Yên không khỏi kinh ngạc, "Anh đã tiến hóa đến mức lợi hại như vậy rồi sao? Sắp bay được rồi."
"Im miệng." Chân Tư Triệt đạp cành cây, đưa tay ra ngưng tụ một quả cầu lửa, nhắm vào con zombie đang trốn ở gốc cây phía trước.
Hắn cũng không sử dụng quá nhiều dị năng, quả cầu lửa không quá lớn, chủ yếu là sợ gây hoả hoạn.
Mạt thế nhưng không có đội phòng cháy chữa cháy, việc dập lửa phải dựa vào dị năng giả hệ thủy và hệ thổ.
"Anh không nhắm trúng sao?" Khúc Yên ghé vào lưng hắn ríu rít trò chuyện, có chủ ý gây ồn ào, "Tư Triệt, chẳng lẽ mấy năm nay anh không luyện tập sao? Không phải em đã cho anh một cái nỏ thép sao, có phải anh ném đi rồi không?"
"Dị năng của em cũng không có gì tiến triển nhưng năng lực nói nhảm lại tăng lên không ít." Tư Triệt đã cảm nhận được cô đang cố ý gây cản trở hắn.
"Chê em nói nhiều thì ném em xuống đi." Khúc Yên không sợ hãi.
Cô là một người không sợ chết.
Đang nói chuyện, mấy con zombie thình lình chui ra bên trên mấy gốc đại thụ cách đó không xa, khặc khặc kêu gào về phía hai người.
Rất nhanh, có con vọt tới dưới cây, leo lên.
Thể chất Tư Triệt đặc thù, mãi mãi vẫn là thức ăn ngon nhất mà zombie có thể ngửi thấy.
Bọn chúng tìm đến theo bản năng.
Mắt Tư Triệt lạnh lẽo, quả cầu lửa trong tay càng lúc càng lớn, oanh một tiếng đánh xuống dưới!
Hai con zombie trên thân cây trong nháy mắt bị đốt thành than đen, ngã xuống đất uỳnh một cái.
"Oa......" Khúc Yên vẫn là lần đầu tiên tận mắt thấy khả năng của Tư Triệt sau khi trở nên mạnh mẽ, khen, "Tư Triệt, anh giỏi thật đó!"
"Thiếu kiến thức." Tư Triệt cõng cô nhảy xuống.
Không biết zombie cấp 9 kia đã tránh đi nơi nào.
Loại zombie cao cấp này đã có chút linh trí, không quá thông minh nhưng biết một chút thủ đoạn.
Trở lại mặt đất, Khúc Yên nhảy xuống từ trên lưng Tư Triệt, nói: "Em giúp anh tìm zombie cấp 9 kia."
Cô vừa nói vừa ngưng tụ một thanh băng đao nhọn hoắt, cắt xuống tay mình.
Động tác của cô quá nhanh quá đột ngột, lúc Tư Triệt nhìn thấy thì đã chảy máu.
Mùi máu tươi hấp dẫn zombie nhất.