Edt : Nhan
Tư Triệt không để ý tới hắn, xới bốn bát cơm, gắp hết thịt trong bát mình sang bát Khúc Yên.
Giang Từ thấy vậy cũng hơi khó chịu nên cũng gắp thịt cho Khúc Yên: "Yên Yên, anh cũng cho em."
Đũa hắn còn chưa tới bát của Khúc Yên liền bị Tư Triệt ngăn lại.
"Không cần, Yên Yên muốn ăn cái gì, tôi sẽ nấu cho cô ấy."
"Tôi cứ muốn cho đấy, cậu làm gì được tôi?"
Giang Từ cũng không biết mình lấy đâu ra sự ấu trĩ này, khăng khăng gắp thịt vào bát Khúc Yên.
Tư Triệt dùng đũa chặn đũa hắn lại, hai người cứ thế giằng co.
Khúc Yên thấy vậy liền không nhịn được cười: "Thôi nào, hai người đang làm gì vậy? Đừng trẻ con thế! Coi em là heo sao? Em không ăn được nhiều như vậy."
"Nghe thấy không, Yên Yên nói không cần." Ngữ khí Tư Triệt nhàn nhạt, đũa dùng chút sức, thịt trong đũa của Giang Từ liền rơi xuống bàn.
Giang Từ còn chưa phản kích liền nghe ' ba ' một tiếng, Nguyễn Đường bên cạnh bỗng nhiên vỗ bàn đứng lên.
Không hiểu sao mặt cô ấy đỏ lên, cũng không biết là tức giận hay đang kìm nén điều gì, nửa ngày mới lắp bắp nói: "A, thật xin lỗi, đột nhiên bụng tôi có chút không thoải mái, tôi về trước."
Cô quay đầu liền đi.
Nhìn không nổi nữa!
Trước đó cô còn cảm thấy Yên Yên không tệ, nhưng hôm nay rõ ràng là cố ý gọi cô đến xem hai người diễn ân ái !
Tại sao phải đối xử với cô như thế?
Cô cũng chưa làm gì A Triệt, cô chỉ vụng trộm thích ở trong lòng, chưa bao giờ có ác ý phá bọn họ!
"Anh Từ, anh giúp em đi xem cô ấy một chút được không?" Khúc Yên muốn tạo cho Giang Từ một cơ hội, dù sao Nguyễn Đường cũng là nữ thần tương lai của hắn.
"Xem cái gì?" Giang Từ hoàn toàn không nhận ra ý tốt của cô, "Bụng cô ấy không thoải mái, ra nhà vệ sinh là được. Sao anh đi xem được?"
Khúc Yên che mặt.
Thẳng nam!
Giang Từ thẳng như vậy, khó trách về sau không theo đuổi được người trong lòng!
"Yên Yên, lần sau đừng mời cô ta tới dùng cơm." Tư Triệt trực tiếp nói.
Hắn cũng không phải không thấy, Nguyễn gì đó kia cứ nhìn chằm chằm hắn.
Bụng dạ khó lường.
"Đúng vậy, anh cũng đồng ý." Giang Từ hiếm khi thống nhất cùng Tư Triệt, "Chỉ mời anh tới là được rồi."
Tư Triệt khẽ liếc hắn một cái: "Anh cũng đừng tới."
Giang Từ cười lạnh: "Yên Yên mời tôi tới, không đến phiên cậu xen vào."
"Anh lo bóng đèn nhà chúng tôi không đủ sáng sao?"
"Này, thằng nhóc nhà cậu --"
Mắt thấy hai tên trẻ con này lại muốn cãi nhau, Khúc Yên mau chóng đẩy bát cơm của người nào ra trước mặt người đó.
"Ăn cơm, ăn cơm! Không được làm loạn!"
Tư Triệt cùng Giang Từ trừng nhau một cái, mới 'thu binh', ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Giang Từ thức thời rời đi.
Tư Triệt rửa bát, đun một nồi nước nóng cho Khúc Yên rửa mặt.
Đêm dần buông, hai người vẫn tách ra ngủ như cũ.
"Yên Yên, em không ngủ được à?" Tư Triệt nghe âm thanh trở mình trằn trọc ở giường trên, mở miệng hỏi.
"Ừm." Khúc Yên xoay người một cái, sờ thang leo xuống.
Cô chui vào chăn hắn.
Phản ứng đầu tiên của Tư Triệt là ôm chặt lấy cô, giọng trầm thấp mà êm tai: "Mất ngủ sao?"
Khúc Yên vùi mặt vào ngực hắn, nhẹ giọng: "A Triệt, đêm nay em có thể ngủ chung với anh không?"
Thân thể Tư Triệt hơi cứng đờ, trong đầu thoáng qua tia tà niệm.
Hắn nhanh chóng định thần lại, khẽ vuốt lưng cô, trả lời: "Được, vậy em muốn ngủ bên trong hay bên ngoài?"
"Cứ như vậy đi, anh ôm em ngủ." Khúc Yên vòng tay qua lưng hắn, sát lại gần hơn một chút.
Tư Triệt chợt cảm thấy máu trong nháy mắt chạy vọt lên, dũng mãnh lao xuống.
Hắn không thể tự kiềm chế mà giữ lấy eo thon của cô, khàn khàn nói: "Yên Yên, em cứ ôm anh như thế, anh không ngủ được."