Edt : Nhan
Tư Triệt vô thức đưa tay chạm vào môi cô.
Rất mềm......
"A Triệt, anh làm gì vậy?" Khúc Yên kinh ngạc nhìn hắn.
Tư Triệt lắc đầu.
Hắn cũng không biết tại sao đột nhiên mình lại làm như vậy.
"Em hiểu rồi." Khúc Yên thấy mắt hắn thoáng qua một tia mê man, cô đã hiểu.
Cô đến gần hắn một bước, nhón chân lên, hôn hắn một cái, cười hì hì nói, "A Triệt, vừa rồi anh muốn làm như vậy sao?"
Tư Triệt sững sờ.
Đôi mắt đen như mực của hắn chứa đầy tâm tình phức tạp.
Thì ra hắn muốn hôn cô sao?
"Anh muốn như thế sao?" Khúc Yên lại hỏi một lần nữa.
Cô đối mặt với hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhắm mắt lại, "Anh nghe theo trái tim của mình, lắng nghe xem cảm giác chân thực của mình là gì."
Tư Triệt chăm chú nhìn cô.
Thiếu nữ từ từ nhắm hai mắt, mi mắt khẽ nhúc nhích giống cánh bướm, mang theo một chút rung động.
Mũi ngọc tinh xảo, cánh môi phấn nộn như hoa anh đào, lộ ra một tia dụ hoặc.
Hầu kết Tư Triệt nhấp nhô.
Thần trí của hắn như bị mê hoặc, không tự chủ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng chạm vào môi cô.
Cảm giác mềm mại đến kỳ dị......
Hắn dựa theo bản năng tìm tòi thêm một bước, một tay đỡ sau lưng cô, cúi đầu hôn thật sâu.
Nhiệt độ cơ thể hắn không biết tại sao tại lên cao, máu đang kêu gào, dường như có một lực lượng cùng dục niệm nào đó sắp bộc phát.
"Ưm...... A Triệt, đau......" Khúc Yên khẽ kêu một tiếng.
Hắn rõ ràng như một trang giấy trắng thuần khiết, sao lần đầu hôn người khác lại mãnh liệt như vậy.
Cô bị hắn hôn đến đau cả lưỡi, môi cũng đau.
Tư Triệt giống như không nghe thấy cô nói gì, một tay ôm lấy sau gáy cô, hừng hực khí thế xông vào.
Cuồng nhiệt như muốn nuốt cô vào bụng mới cam tâm.
Một tay khác hắn đặt bên hông cô, giữ rất chặt, dường như sợ cô chạy trốn.
Đặt hết tâm tư tình cảm vào, hắn cảm thấy cả người đều nóng, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi, toàn thân như bị hỏa thiêu, nóng đến đau đớn.
Khúc Yên dần phát hiện được có điểm gì là lạ.
Cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "A Triệt, anh thả em ra trước đã...... Có phải anh có chỗ nào không thoải mái không?"
Tư Triệt lảo đảo hai bước, ngón tay ma sát môi mình, cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.
Nhưng cơ thể hắn thật sự có gì đó không phù hợp.
Giống như sốt, hơn nữa tới vừa nhanh vừa mãnh liệt.
"A Triệt, mặt anh rất đỏ." Khúc Yên đưa tay sờ trán hắn, cực kì nóng, "Anh sốt rồi!"
Cô nhanh chóng dìu hắn lên giường, "A Triệt, anh mau nằm xuống nghỉ ngơi, trong không gian của em có thuốc hạ sốt, đưa cho anh uống một viên trước!"
Cô lập tức lấy thuốc đưa cho hắn.
"Anh không sao." Tư Triệt trấn an.
"Ừ, anh nhất định sẽ không có chuyện gì! Anh ngủ một giấc trước, em trông anh, sẽ không đi đâu hết." Khúc Yên ngồi ở bên giường, ngữ khí kiên định.
Tư Triệt chậm rãi nhắm mắt lại, vô thức bắt được tay cô, mười ngón đan xen.
Tiếp đó hắn mới từ từ thả lỏng, lâm vào mê man.
......
Khúc Yên trông Tư Triệt đến nửa đêm, nhưng cơn sốt của hắn vẫn không hề ngừng.
Cô cho hắn uống thuốc hạ sốt nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Sáng sớm hôm sau, hắn vẫn sốt cao như cũ.
Khúc Yên không yên lòng, chuẩn bị ra ngoài tìm bác sĩ, đứng dậy thuận tay giúp cải trang Tư Triệt trước.
"A? Yên Yên, thật đúng dịp, buổi sáng tốt lành! Cô muốn đi đâu thế?" Vừa đúng lúc Nguyễn Đường ở phòng cách vách mở cửa đi ra.
"A Triệt sốt, tôi muốn đi tìm bác sĩ." Khúc Yên nóng lòng, thuận miệng trả lời.
"Sao đột nhiên anh ấy lại sốt?" Nguyễn Đường nhíu mày, "Yên Yên, hai người vừa tới căn cứ, e rằng không biết quy củ."
Khúc Yên dừng bước, hỏi: "Quy củ gì?"