Edt : Nhan
"Vì sao chỉ nghe thôi?" Tư Triệt đưa tay chạm vào môi cô.
Động tác của hắn chỉ là vô thức, không muốn cô hoài nghi hắn.
Ai ngờ cô hé môi cắn ngón tay của hắn.
Tư Triệt sững sờ: "Em......"
Khúc Yên chớp chớp mắt hạnh, sao hắn lại giật mình?
Cô buông ra, Tư Triệt nhanh chóng rút tay về.
Hắn giấu tay sau lưng, tim đột nhiên đập rất nhanh.
"A Triệt, anh sao vậy?" Khúc Yên kỳ quái nhìn hắn, "Em khiến anh nhớ tới những điều không vui sao?"
Hắn bị zombie cắn nhiều lần, cô mới vừa khẽ cắn như thế, bóng ma tâm lý sao?
"Không có việc gì." Tư Triệt cụp mắt, âm thầm điều chỉnh hô hấp một chút.
Khúc Yên áy náy nói: "Về sau em sẽ không tùy tiện cắn anh, thật xin lỗi."
Tư Triệt ngước mắt liếc nhìn cô một cái, nói: "Không phải em nói nghĩa vụ của bạn trai cũng bao gồm việc bị em bắt nạt sao?"
Khúc Yên lắc đầu: "Chuyện khiến anh thấy mất hứng, em không làm. Em nói bắt nạt anh chỉ là đùa thôi."
"Hai người đủ rồi đó!" Giang Từ không thể nhịn được nữa, lớn tiếng nói, "Lại phát cẩu lương nữa, xe tôi liền lao xuống sông đấy!"
......
Giữa trưa.
Căn cứ Bác Nhạc.
Đây là một căn cứ quy mô lớn, có thể chứa được mấy vạn người.
Mặc dù Giang Từ không có gia thế, nhưng bằng thực lực bản thân, ở căn cứ liều mạng tìm chỗ đứng, trực tiếp tiến cử Khúc Yên cho anh em phụ trách.
"Yên Yên, anh dẫn em đi xem phòng." Giang Từ giúp Khúc Yên có một căn phòng đơn, không cần ở cùng người khác.
"Cảm ơn anh Từ." Khúc Yên rất may mắn, căn cứ Kiêu Dương bên kia không truyền ảnh của cô ra.
Nhưng mà, khẳng định là căn cứ Kiêu Dương có tư tâm của mình -- một khi để căn cứ khác biết cô mang theo thịt Đường Tăng chạy, chẳng phải tương đương với việc để người khác tới cướp sao?
"Khu vực này trước mạt thế là nhà máy chế biến thực phẩm, mấy tòa này cũng là ký túc xá của nhân viên. Căn phòng này tương đối lớn, có giường tầng, em và bạn em có thể ở cùng nhau."
Giang Từ đưa Khúc Yên đi ký túc xá, nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn về phía Tư Triệt, "Nếu không thì, cậu ở cùng tôi?"
Tư Triệt nhàn nhạt phun ra một chữ: "Không."
Giang Từ hứ một tiếng: "Tôi cũng không muốn ở cùng cậu, nhưng cậu cùng Yên Yên nam nữ khác biệt......"
Khúc Yên hì hì nở nụ cười, xen vào nói: "Anh Từ, em và A Triệt muốn ở cùng một chỗ, không xa rời nhau. Anh ấy không có dị năng, em muốn bảo vệ anh ấy."
"Được, hai người tạm thời ở đây vậy. Chuyện sau này, ai cũng khó mà nói." Giang Từ hơi nhíu mày với Tư Triệt, rất có ý khiêu chiến.
Dáng dấp hắn anh tuấn lãng tử, mi dài cong vút, có một loại khí chất tuỳ tiện phóng đãng nhưng cũng không làm cho người ta chán ghét.
Nhưng Tư Triệt lại cảm thấy ghét, lãnh đạm liếc hắn ta một cái, cũng không thèm để ý, cùng Khúc Yên sóng vai đi vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Nhốt Giang Từ ở ngoài cửa.
Giang Từ ở bên ngoài phì cười, mắng nhỏ một câu: "Cũng biết bảo vệ."
......
"A Triệt, anh tới đây." Khúc Yên đi đến phòng tắm nhỏ liền với phòng ngủ, ngưng tụ lại khối băng trong lòng bàn tay, đổ vào trong thùng nhựa.
"Em làm gì vậy?" Tư Triệt đi qua, hỏi.
"Em làm mấy thùng băng, đợi lát nữa đun thành nước nóng, anh liền có thể tắm gội rồi." Khúc Yên nhớ đến những gì hắn đã trải qua, biết hắn chưa bao giờ được đối xử tử tế.
Những người cầm tù hắn sao có thể lãng phí tài nguyên ở trên người hắn, nhiều nhất chính là ném hắn vào trong hồ để hắn ngâm một hồi.
Hôm nay bên trong sông hồ chủ yếu toàn là cá biến dị, Tư Triệt lại bị cắn không ít.
Hắn đại khái đã 3 năm không được tắm thoải mái một lần rồi nhỉ?