Edt : Nhan
Giang Từ không để ý tới hắn, nói với Khúc Yên: "Anh rất thích những cô gái gọn gàng linh hoạt lại dũng cảm và mưu trí như em, nếu em không ghét thì chúng ta có thể tìm hiểu sâu hơn. Nói không chừng chúng ta lại rất hợp nhau đấy?"
Khúc Yên hơi chớp mắt, cái này e rằng không có khả năng.
Anh trai này, anh thuộc về nữ chính Nguyễn Đường. Anh và Tư Triệt nhất định phải làm tình địch, nhưng nữ nhân hai người muốn cướp cũng không phải tôi.
"Đừng sợ, anh không trêu em, chỉ là thật sự muốn thân thiết với em." Giang Từ thấy cô không nói chuyện, nhướng mày nở nụ cười, không nói gì thêm.
Khúc Yên an tĩnh phút chốc mới mở miệng nói: "Tình cảm trong mạt thế không đáng giá, có ít người vì mạng sống liền đẩy người thân và bạn đời vào chỗ chết. Còn có vài gã đàn ông để cho nữ nhân của mình hầu hạ tên khác trên giường chỉ để đổi một bữa ăn."
Cô đưa mắt nhìn Tư Triệt, khẽ nói, "Thứ tình cảm mà em muốn là toàn tâm toàn ý, là đến chết cũng không đổi. Nếu như không phải như vậy, em thà rằng không cần."
Nếu như có thể, cô cũng muốn cô và người mình thích dành tình cảm cho nhau như vậy.
Nhưng thật đáng tiếc, tương lai cô còn kịch bản đáng thương vẫn phải đi.
Đợi bảy năm sau cô trở lại, Tư Triệt không cần cô nữa.
"Toàn tâm toàn ý, đến chết không đổi?" Tư Triệt trầm thấp lặp lại lời cô nói.
Trên đời này có tình cảm như vậy sao?
Hắn chưa từng thấy.
"Nếu như anh thích một cô gái, nhất định đến chết cũng không đổi." Giang Từ thoải mái mà nói, "Cha mẹ anh chính là ví dụ điển hình, mặc dù họ đã chết dưới miệng zombie, nhưng đến chết vẫn gắt gao ôm chặt lấy nhau."
Hắn nói về cái chết của cha mẹ mà không có chút sầu não nào.
Trong mạt thế, mạng người như cỏ rác, ngược lại khiến cho hắn cảm thấy yêu mới là trân quý nhất.
"Anh Từ, em tin rằng nhất định anh sẽ gặp được cô gái đó." Khúc Yên nói trong lòng 'hơn nữa tôi còn biết cô gái kia tên Nguyễn Đường'.
"Nói không chừng anh đã gặp rồi." Giang Từ xuyên qua gương chiếu hậu chớp mắt nhìn cô.
Khúc Yên cười ha ha một tiếng, cũng không coi là thật.
Hắn có chủ ý muốn chọc giận Tư Triệt sao?
Có phải muốn trợ giúp cô không?
Đáng tiếc Tư Triệt không hiểu chiêu này, một chút ghen tuông cũng không có.
"Tôi đói." Tư Triệt bỗng nhiên nói.
"Không phải vừa rồi trên đường chúng ta đã ăn bánh quy sao?" Khúc Yên nghi ngờ nhìn hắn, không phải hắn hiếm khi đói sao? Bị cô nuôi hai ngày liền có khẩu vị?
"Ăn rồi, nhưng vẫn đói." Tư Triệt khẽ liếc nam nhân mang ánh mắt khiêu khích trong gương, trong lòng hắn đột nhiên có một loại cảm giác --
Hắn không thích nam nhân tên Giang Từ này.
Không có lí do, chỉ là không thích.
"Vậy để em xem trong ba lô còn có gì ăn không." Khúc Yên nghiêng người lấy ba lô bên chỗ hắn ngồi.
Cô cần phải vươn người qua bên hắn, Tư Triệt bất động thanh sắc đỡ lấy eo cô, cho cô mượn lực.
"Cảm ơn." Khúc Yên cầm ba lô, cong mắt nở nụ cười với hắn.
"Không cần cảm ơn." Tư Triệt buông tay ra, nhẹ giọng, nói.
Khúc Yên lục túi, tìm được một hộp thịt đóng hộp, đưa cho hắn: "A Triệt, anh ăn cái này nhé?"
Tư Triệt gật đầu một cái.
Ánh mắt Khúc Yên bỗng rơi trên tai hắn, "Sao tai anh đỏ vậy?"
"Trong xe nóng." Tư Triệt cụp mắt, vô thức nắm chặt hai tay.
Lòng bàn tay hắn chẳng biết vì sao lại nóng lên.
Cảm giác lúc đỡ lấy eo cô vừa rồi như còn dừng lại trong lòng bàn tay.
"Không nóng nha." Khúc Yên tới gần tai hắn, bất ngờ chu môi hôn một cái, "A Triệt, anh đáng yêu thật đấy."
Cơ thể Tư Triệt cứng đờ trong chớp mắt.
Tai hắn lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, trở nên càng đỏ hơn.