Edt : Nhan
"Tôi tên Giang Từ." Nam nhân trẻ tuổi bình tĩnh điềm đạm, gương mặt anh tuấn ưa nhìn lại phong nhã.
Không cần đoán cũng biết hắn tuyệt đối là một người có dị năng cao cấp, bằng không làm sao dám tùy tiện cho người ta lên xe.
Khúc Yên nhìn thấy trong tư liệu -- Giang Từ, 23 tuổi, thiên phú dị năng S+.
So với nguyên chủ Khúc Yên còn cao hơn một bậc, thiên phú dị năng của cô ấy là S.
"Anh Từ." Khúc Yên lễ phép gọi.
"Hai người đi căn cứ Bác Nhạc làm gì?" Giang Từ tùy ý hỏi, "Vừa đúng lúc tôi phải về căn cứ Bác Nhạc, tiện đường."
"Chúng tôi muốn gia nhập căn cứ Bác Nhạc." Khúc Yên không chút giấu diếm thực lực của mình, "Tôi là dị năng giả hệ băng cấp 5, có năng lực tham gia chiến đội."
"Lợi hại, lợi hại." Giang Từ khen một câu, quay đầu liếc nhìn thiếu niên trầm mặc ít nói, "Vậy còn bạn của cô?"
"Anh ấy......" Khúc Yên dừng một chút, kiên định nói, "Mặc dù anh ấy không có dị năng, nhưng một mình tôi có thể nuôi được hai người."
Giang Từ không khỏi cười khẽ: "Cô gái nhỏ còn rất ngây thơ, trọng tình cảm."
Khúc Yên trả lời: "Tôi tin tưởng anh Từ cũng là người trọng tình cảm."
Còn không phải sao.
Hắn là nam phụ thâm tình nhất trong cốt truyện, không có người thứ hai.
Tương lai hắn thích nữ chính Nguyễn Đường, sẵn sàng giao tính mạng cho cô ấy, miễn là được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô ấy.
Nhưng rất đáng tiếc, nữ chính chỉ yêu một mình Tư Triệt.
Vận mệnh của nam phụ đã được định sẵn là bi thương.
"Ngồi chắc vào!" Giang Từ đột nhiên nghiêm túc hô lên, nắm chặt tay lái lao nhanh về phía trước, "Có một nhóm zombie kết thành bầy, rất đông, hai người không được mở cửa sổ!"
"Đã hiểu!" Khúc Yên lập tức trả lời.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phía trước cách đó không xa có một đoàn zombie.
Nhìn độ biến dạng thì chắc là zombie cấp cao.
Rất nhanh bọn zombie này đã hoàn toàn bao vây xe lại, dùng sức gõ vào cửa sổ xe.
Khuôn mặt thối rữa của đám zombie dán vào cửa kính, Khúc Yên thấy có chút ghê tởm, hơi co người về phía Tư Triệt.
"Không phải em sợ đâu......" Cô nhỏ giọng giải thích, "Chỉ là quá xấu, trông rất khó chịu."
"Làm quen là được." Tư Triệt thản nhiên nói.
Lần đầu tiên hắn bị ném vào bầy zombie cũng rợn người đến phát ói, sợ hãi đổ mồ hôi.
Về sau, một lần lại một lần.
Cuối cùng thành quen rồi.
"Xe không di chuyển được!" Giang Từ vội vàng đạp phanh, nhỏ giọng chửi một tiếng, "Mẹ kiếp, chặn kinh thật!"
Ba người bị vây ở trong xe, bên ngoài toàn là zombie dữ tợn giương nanh múa vuốt.
Có mấy con zombie leo lên nóc xe, đập bành bành khiến cả chiếc xe rung lắc chấn động.
Khúc Yên núp ở trong ngực Tư Triệt, Tư Triệt bỗng nhiên nói bên tai cô: "Tôi xuống xe, những thứ này sẽ lao hết tới cắn tôi. Các người liền có thể đi."
Khúc Yên phẫn nộ trừng hắn một cái: "Lúc này mà anh còn muốn thử em? Em tuyệt đối không có khả năng đẩy anh xuống xe!"
Tư Triệt mấp máy môi, lạnh lùng không nói gì.
Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ làm như vậy.
Bị vây trong xe, kết quả cuối cùng chính là cửa sổ xe vỡ vụn, zombie nhào vào.
Cô muốn chạy trốn, nhất định sẽ để hắn bị bầy zombie cắn xé.
"A Triệt, anh ở yên trong xe đợi em!" Khúc Yên cắn răng, quả quyết nói, "Anh Từ, tôi sẽ ra ngoài dẫn zombie đi, anh nắm chắc cơ hội lái xe rời đi. Tôi chờ một lát rồi sẽ đuổi theo hai người."
"Cô xác định?" Giang Từ cực kì ngoài ý muốn quay đầu nhìn cô, "Có thể cô sẽ không còn cơ hội đào thoát. Cô nghĩ kĩ chưa?"
Cô gái dũng cảm như thế, dù trong mạt thế, hắn cũng rất ít gặp.
"Anh Từ, làm ơn hãy bảo vệ A Triệt, đừng cho hắn xuống xe giữa đường, xin anh đấy!" Khúc Yên nói xong, trong tay ngưng tụ một đám băng đao, thật nhanh mở cửa xe, bắn trúng hai con zombie ngăn trước cửa.
Cô tung người nhảy xuống xe, nhanh chóng đóng cửa lại.