Edt : Nhan
A Lương kinh ngạc: "Linh Linh là người rất tốt, cô ấy có gì để hoài nghi?"
Cố Vân Thâm nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Vậy cô ta có nói cho anh là cô ta biết Yên nhi không?"
A Lương lắc đầu: "Không có."
"Cô ta biết anh là tài xế của tôi, lại nghe nói chuyện cũ của tôi và Yên nhi, như vậy vì sao cô ta không nói cho anh biết cô ta là bạn thời đại học của Yên nhi?" Cố Vân Thâm hiếm khi giải thích cẩn thận cho thuộc hạ như thế.
A Lương trời sinh tính đơn thuần, thẳng thắn, hắn không nói rõ, chỉ sợ A Lương nghe không hiểu.
"Anh Thâm, ý của anh là...... Cô ấy tận lực tiếp cận tôi, có mục đích?" A Lương có ngốc cũng nghe ra mấy phần.
"Có khả năng, còn cần điều tra thêm."
Cố Vân Thâm nói đến thế thôi, để A Lương ra ngoài.
Một lát sau, dãy số nặc danh kia lại gửi tới mấy tin nhắn --
【 Tiểu Cố! Em phục anh rồi! 】
【 Là em, Khúc Yên! 】
【 Em chỉ muốn nói cho anh là đừng sợ em không về được. Em đã đáp ứng anh là em sẽ trở về thì nhất định sẽ tuân thủ lời hứa. 】
Cố Vân Thâm liếc qua, xóa bỏ tin nhắn.
Khúc Yên nhìn kính sương mù, vừa bực mình vừa buồn cười.
Bệnh đa nghi của Tiểu Cố nặng như vậy, phải chữa!
"Tiểu Thất, đạo cụ này có thể gửi giọng nói không?" Hiện tại Khúc Yên nhịn không được mà hoài nghi, nếu như cô gửi giọng nói, sợ rằng Cố Vân Thâm sẽ tưởng bạn học của cô là Bạch Mộ Linh tạo ra.
"Kí chủ, không thể." Tiểu Thất giải thích, "Khoảng cách bây giờ của chúng ta với ba ngàn tiểu thế giới rất xa, giọng ngài không thể truyền qua. Mà tin nhắn của ngài là thông qua tôi, lấy hình thức vận chuyển số liệu lớn. Nghiêm túc mà nói thì chính là vận hành dữ liệu lớn, không phải là ngài 'đánh chữ' hay 'gửi giọng nói'."
"Được, ta hiểu rồi."
Khúc Yên lại truyền một tin nhắn cho Cố Vân Thâm--
【 Anh gầy đi rất nhiều, nhớ ăn nhiều cơm vào. Lúc em trở lại, em muốn thấy anh có da có thịt cơ. 】
Cô chỉ lo hắn gánh vác không nổi, còn nghi ngờ hay không thì không quan trọng
Nếu là 'tin nhắn lừa gạt' mà có thể để hắn sống tốt hơn một chút thì cũng tốt.
Cố Vân Thâm cầm di động, nhìn tin nhắn này, trong lòng mịt mờ khẽ động.
Nếu như đây thật sự là Yên nhi dặn dò hắn thì tốt biết bao.
......
Hiệu suất làm việc của thuộc hạ Cố Vân Thâm rất cao, thư ký Trần chỉ tốn một ngày liền tra ra chỗ cổ quái của Bạch Mộ Linh.
Quả nhiên, Bạch Mộ Linh này thật sự có tâm cơ, giả vờ ngẫu nhiên gặp A Lương, làm quen hắn để tìm hiểu thói quen sở thích của Cố Vân Thâm.
Cô ta muốn mượn 'cái thang' A Lương này để trèo lên viên kim cương Cố Vân Thâm.
Cố Vân Thâm cũng không để ý những thứ này, chỉ hỏi: "Cô ta có thừa nhận dùng dãy số giả lập gửi tin nhắn cho tôi không?"
Thư ký Trần trả lời: "Cố tổng, cái gì cô ta cũng nhận, chỉ không nhận chuyện này."
Cố Vân Thâm nhíu mày.
Như vậy rốt cuộc là ai ở sau lưng giở trò quỷ?
Có mục đích gì?
"Cố tổng, nếu như không có chuyện khác thì tôi xin lui xuống làm việc." Thư ký Trần cáo lui.
"Anh thuận tiện an ủi A Lương một chút." Cố Vân Thâm phân phó một câu.
"Được, Cố tổng."
Lúc này Cố Vân Thâm đang ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Yên Tụ.
Hắn đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi đến trước cửa sổ thủy tinh, nhìn xuống dòng người cùng xe cộ tấp nập dưới cao ốc.
Hắn châm điếu thuốc, hút một hơi, chậm rãi phun ra vòng khói lượn lờ.
Thuốc lá mát lạnh tiến vào cổ họng, khiến hắn tỉnh táo trong nháy mắt.
Nói cho cùng là chính hắn sợ hãi trong lòng.
Hắn không thể tin được.
Sợ sau khi hắn tin lại phát hiện không phải Yên nhi gửi tin nhắn cho hắn, lúc đó hắn sẽ sụp đổ.