Edt : Nhan
"Em đứng ở đây, em không tới gần anh." Khúc Yên thả nhẹ tiếng nói, mềm mại dụ dỗ nói, "Anh nói thật cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Hắn không có khả năng vô duyên vô cớ cầm dao đả thương người khác.
Dù là muốn đả thương cô hay là chính hắn thì cũng phải có nguyên nhân.
"Em lùi về sau mấy bước." Cảm giác run rẩy trên tay Cố Vân Thâm dần ngừng lại, hắn cảm thấy sức mạnh của anh hai bị ý chí của hắn khống chế được một chút, không còn mãnh liệt muốn lao về phía Khúc Yên nữa.
"Được, em lùi." Khúc Yên khôn khéo lùi xuống.
Cô mềm giọng nói, "Nếu như anh đang bảo vệ em, vậy cũng không nên cất giấu bí mật một mình."
Giọng nói ngọt ngào của cô như chứa mật, đó là sự cám dỗ khó cưỡng lại nhất đối với Cố Vân Thâm.
"Nếu em biết đó là bí mật thì nên hiểu anh có lý do không thể nói ra." Cố Vân Thâm yên tĩnh điều chỉnh nhịp thở mấy giây, ổn định tay cầm dao, không để cho mình bị cô dụ.
Hắn đúng là đang bảo vệ cô.
Nguyên nhân chính là như thế, càng không thể nói cho cô.
Nhỡ lại chọc giận anh hai lần nữa, hậu quả khó mà lường được.
"Vậy em không ép anh nói. Nhưng mà miệng vết thương của anh nhất định phải lập tức xử lý." Khúc Yên chạy đi lấy hòm thuốc, "Em giúp anh cầm máu trước rồi chúng ta đi bệnh viện nhé?"
"Em gọi điện thoại cho A Lương để anh ấy đưa anh đi bệnh viện." Mặt Cố Vân Thâm đầy mồ hôi lại tái nhợt.
Hắn gồng mình dùng ý chí cực đại ức chế sức mạnh cổ quái của anh hai.
Trong cơ thể hắn như có hai lực lượng đang cắn xé lẫn nhau.
Một khi hắn nhượng bộ, e rằng khó có thể cứu vãn.
"Được! Em lập tức gọi điện thoại cho A Lương!" Khúc Yên biết lúc này không phải thời điểm tìm tòi nghiên cứu chân tướng.
Hắn không ngừng chảy máu, dường như lưỡi dao vẫn còn tiếp tục đâm vào bên trong một chút.
Hiện giờ không có gì quan trọng hơn so với tính mạng hắn.
A Lương vừa mới rời đi không lâu lại nhận được điện thoại, lập tức vội vã chạy đến.
Hắn nhìn thấy tình huống của Cố Vân Thâm, lập tức sợ đến choáng váng: "Anh Thâm! Anh bị sao vậy?! Anh cố chịu đựng! Tôi lập tức đưa anh đi bệnh viện!"
A Lương khỏe mạnh, lập tức bế Cố Vân Thâm chạy vội ra ngoài.
Khúc Yên cũng không vội đi theo.
Cô nhất định phải làm rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bằng không, có lần thứ nhất thì nhất định sẽ có lần thứ hai và những lần kế tiếp.
"Tiểu Thất, mi ra đây." Cô vừa quan sát trong phòng, vừa kêu trợ thủ hệ thống Tiểu Thất.
"Kí chủ, ngài nghi ngờ gì sao?" Tiểu Thất hỏi.
"Tôi cảm thấy trong phòng này có một loại khí tức rất kỳ quái." Khúc Yên nhíu mày lại nhạy bén cảm nhận, lần trước cô đã mơ hồ cảm thấy một chút nhưng không nói nên lời. Lần này cảm giác càng thêm rõ ràng.
"Kí chủ, ngài là đang nói có mùi sao?"
"Không, không phải mùi rõ ràng có thể ngửi, là một loại năng lượng từ trường." Khúc Yên cũng là nhập vào trong cơ thể nguyên chủ, cô cực kì mẫn cảm với từ trường của linh hồn.
Cô nghi ngờ căn phòng này không sạch sẽ.
Thậm chí, 'trên thân' Cố Vân Thâm không sạch sẽ.
"Tiểu Thất, mi lập tức khởi động hệ thống năng lượng điều tra, tôi muốn biết thế giới này có người trùng sinh, người xuyên việt hay những tồn tại vượt xa bình thường khác hay không."
Khúc Yên rũ mắt suy tư.
Sau khi cô đến thế giới này đã đọc qua tư liệu cơ bản mà hệ thống cho, cũng không có gì khác thường nên cô vẫn không suy nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ xem ra, ngoại trừ người xuyên nhanh như cô còn có thể có đồ vật cổ quái khác.
"Vâng, kí chủ." Sau một lúc lâu, Tiểu Thất kinh ngạc trả lời, "Quả nhiên như kí chủ dự đoán, thế giới này có một người trùng sinh, hơn nữa cũng không nằm trong tư liệu hệ thống nắm giữ."
"Người trùng sinh là ai? Vì sao không bị hệ thống phát hiện?"