Edt : Nhan
“Làm sao?” Khúc Yên bị ngăn lại, môi đỏ cong lên, liếc nhìn Cố Vân Thâm một cái.
Cô mang theo mùi rượu thoang thoảng, ánh mắt kiều diễm như có hơi nước, xinh đẹp quyến rũ, hấp dẫn lạ thường.
“Tôi nói lần cuối, theo tôi về nhà.” Sắc mặt Cố Vân Thâm thanh lãnh, mở miệng nói.
“Vậy tôi cũng nghiêm túc nói với anh một lần.” Khúc Yên khom người, nhìn thẳng vào mắt phượng sâu thẳm đen như mực của hắn, gằn từng chữ nói, “Lúc trước anh từng nói thích tôi, hôn tôi, nhưng anh chiếm tiện nghi xong lại không chịu nhận. Tôi rất tức giận với hành vi của tra nam như anh, cho nên, tôi muốn trả thù anh bằng cách anh đã làm với tôi.”
Cô thẳng thắn, hạ mắt tới gần, áp chóp mũi lên mũi hắn, nhẹ giọng nói, “Anh không cần phải để ý tới việc tôi ' trả thù '. Trừ phi anh thích tôi, anh để ý tôi......”
Cô chỉ thân mật với hắn một vài giây rồi lại lùi ra sau --
Tiểu Cố, tôi cho anh năm giây để quyết định.
Nếu như anh không thích tôi, cũng không thèm để ý đến tôi thì thôi.
Một, hai, ba......
Cô thầm đếm ở trong lòng.
Đếm tới giây cuối cùng, Cố Vân Thâm vẫn không phản ứng chút nào, chỉ nhìn chằm chằm cô thật sâu.
Khúc Yên khẽ thở dài một hơi, mở miệng nói: “Coi như tôi thua. Tôi đi.”
Cô quay người, kéo cửa xe Cố Tử Dục ra.
Cô vừa nâng một chân lên muốn vào trong xe, sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nam nhân trầm thấp --
“Đúng, anh thích em.”
Khúc Yên kinh ngạc quay đầu lại: “Anh nói cái gì?”
Ánh mắt Cố Vân Thâm thâm thúy, nói: “Ngoan, theo anh về nhà đi.”
Khúc Yên cong môi: “Không phải anh nói chúng ta chỉ là đối tác thôi sao?”
Đáy mắt Cố Vân Thâm lướt qua một tia bất đắc dĩ, môi mỏng khẽ mím, không phản bác.
Khúc Yên lại nói: “Không phải anh nói đau đầu nên mới hôn em sao?”
Cô xoay người lại, cười tươi roi rói, tiến đến trước mặt hắn, “Bây giờ anh đau chân sao? Thời điểm không đau có phải sẽ không hôn em nữa?”
Cố Vân Thâm đưa tay giữ eo cô, kéo cô lại gần, nhẹ hôn môi cô một chút: “Anh nói dối đấy.”
Khúc Yên che miệng, lùi lại cười nhạt --
Cuối cùng anh cũng thừa nhận.
Cố Vân Thâm nghe thanh âm trong nội tâm cô, thầm nghĩ, hắn cũng không phải không chịu thừa nhận, nhưng anh hai còn tồn tại thì vẫn là một quả bom hẹn giờ.
“Mặc dù anh thừa nhận anh thích em, nhưng bây giờ em không thể trở về với anh.” Khúc Yên lắc đầu, “Em còn chuyện chưa làm xong.”
Cô quay đầu an vị lên xe Cố Tử Dục.
Cố Tử Dục đã sớm thấy choáng váng: “Em, em...... Cùng chú tư......”
Khúc Yên thúc giục: “Lái xe.”
Xe còn chưa khởi động, cửa xe thình lình bị kéo ra, Cố Vân Thâm gắt gao bắt lấy tay cô, hơi giận nói: “Xuống xe! Em muốn đi đâu, anh đưa em đi.”
Khúc Yên nhíu mày, không động.
Cố Vân Thâm ngồi trên xe lăn, động tác không tiện, giữa hai người có chút khoảng cách, hắn không thể dùng lực đưa cô xuống.
“Anh thả em ra, em thật sự có chuyện.” Khúc Yên hất tay hắn ra.
Cô còn muốn đi an bài chuyện 'Lương Tấn chơi gái bị bắt, giới truyền thông tới tận cửa', không muốn để cho Cố Vân Thâm đi theo.
“Làm loạn lâu như vậy còn chưa đủ à?” Cố Vân Thâm không dễ dàng bỏ qua việc cô và Cố Tử Dục tiếp tục qua đêm, hai tay đè lên xe lăn, theo bản năng đứng lên, một tay kéo Khúc Yên ra ngoài.
Khúc Yên không khỏi kinh ngạc.
Hai chân của hắn có thể đứng lên rồi!
Trời ạ!
Đây không phải là chứng minh châm cứu trị liệu có ích đối với hắn, hắn thật sự vì vấn đề tâm lý nên mãi không thể hồi phục sao?!
“Đừng gây chuyện nữa.” Cố Vân Thâm chỉ đứng lên mấy giây lại ngồi xuống xe lăn, bởi vì lực chú ý của hắn ở trên người cô nên cũng không phát hiện vừa rồi mình theo bản năng đứng lên, nắm chặt cổ tay cô, trầm giọng nói, “Anh thừa nhận anh ghen, thế này có đủ không?”
Khúc Yên chớp chớp mắt nhìn: “Anh còn gì chưa thừa nhận không?”
Cố Vân Thâm quay đầu nói với A Lương: “Lái xe tới đây.”
Hắn phân phó xong mới nói với Khúc Yên, “Anh thích giọng nói của em, thích hương thơm trên người em, thích dáng vẻ lúc em cười, thích những suy nghĩ ngây thơ của em. Không thích em đi cùng một chỗ với người đàn ông khác, không thích em uống rượu với người đàn ông khác, không thích em ngồi trên xe người đàn ông khác.”
Hắn nói một hơi, ánh mắt nóng rực như lửa đốt, chăm chú nhìn cô, “Em còn muốn nghe gì? Anh sẽ nói cho em nghe hết.”