Editor: Nhan
"Ừ, ta biết rồi." Mộ Dung Hàn cúi đầu hôn má cô, áp xuống sự lưu luyến trong lòng, đi ra ngoài xử lý chính sự.
Bắc triều mặc dù đã bị diệt, nhưng côn trùng trăm chân khi chết còn giãy giụa, còn rất nhiều tai hoạ ngầm phải kịp thời ngăn chặn.
Mặt khác, hắn còn muốn an bài chuyện đăng cơ sau khi trở về Yến đô cùng sau khi lên ngôi, quả thật là vội vàng không có thời gian chợp mắt.
Dung mạo Yên Nhi có không ít người nhận ra, biết cô là Tam công chúa Bắc triều, hắn muốn cưới cô, cho cô vị trí hoàng hậu thì còn cần dự tính một phen.
Nhưng những chuyện phiền lòng này không cần để cho cô biết.
Từ nay về sau cô chỉ cần sống vui vẻ mỗi ngày là được.
......
Khúc Yên ăn uống no say, tùy tiện tản bộ trong trạm dịch, trở về phòng ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, cô đột nhiên cảm giác bên cạnh giường có người, đột nhiên giật mình tỉnh giấc.
"Suỵt, đừng sợ."
Trong bóng tối, giọng nam tử êm dịu, sát bên giường.
Khúc Yên mở mắt ra, mượn ít ánh sáng mặt trăng, mơ hồ trông thấy khuôn mặt nam tử -- một khuôn mặt tuấn dật vô song, so với bảy năm trước càng thêm vài phần khí chất trầm ổn.
Là Nam Cung Sở.
"Nam Cung ca ca?" Khúc Yên ngồi xuống, nghi ngờ nói, "Huynh trốn ra được?"
Lúc trước cô đã năn nỉ nhiều lần nhưng Mộ Dung Hàn đều không đáp ứng thả Nam Cung Sở, chỉ đồng ý sẽ đối đãi tốt với hắn ta.
"Ừ." Nam Cung Sở ngưng mắt nhìn cô, ánh mắt tinh tế đảo qua mặt mũi cô, "Nha đầu, muội một chút cũng không thay đổi. Rốt cuộc bảy năm nay muội đi đâu? Muội có biết phụ hoàng cùng mẫu phi tất cả đều......"
"Ta biết." Khúc Yên gật gật đầu, cô không phải nguyên chủ, cũng không có cảm tình cùng mấy người gọi là phụ hoàng mẫu phi, thậm chí ngay cả mặt cũng chưa từng thấy, cũng không đau khổ gì.
Nhưng Nam Cung Sở không giống thế, cô và hắn dù sao cũng từng gặp nhau, cô còn khiến hắn chịu chút thua thiệt.
"Nam Cung ca ca, nếu huynh trốn ra được thì thật là tốt, ta có chút lời nói muốn nói với huynh."
Khúc Yên xuống giường, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, xác định không có binh lính tuần tra tới gần, mới thấp giọng nói, "Bắc triều bị hủy diệt, đây là thiên đạo. Trước kia phụ hoàng cực kì hiếu chiến, chinh chiến tàn sát bốn phía, dẫn đến thây chất đầy đồng, bách tính dị quốc chết thê thảm. Theo đạo luân hồi, huynh nhất định không được giữ lòng báo thù, mang theo thuộc hạ tâm phúc của huynh quay về làm ruộng, đó mới là chính đạo."
Trong nội dung cốt truyện ban đầu, Nam Cung Sở một lòng báo thù, cuối cùng chết dưới tay Mộ Dung Hàn.
Cô không muốn nhìn thấy hắn chết như vậy. Đam Mỹ Trọng Sinh
"Tam công chúa, lần này ta mạo hiểm lẻn vào là muốn cứu muội ra ngoài." Nam Cung Sở dùng kính ngữ, không còn gọi cô là nha đầu, thần sắc kiên định, "Nước đã bị diệt thì làm gì còn nhà? Về ở ẩn làm ruộng cũng chỉ là lừa mình dối người."
"Nam Cung ca ca, huynh đừng cố chấp như vậy. Phụ hoàng ta là loại gì, huynh hiểu rõ hơn ta." Khúc Yên nhẹ nhàng thở dài.
Xong, cô biết mình khuyên không được.
Cô không phải người của thế giới này nên có thể giữ góc nhìn trung lập, nhưng Nam Cung Sở trung thành với Bắc triều, sao có thể cam lòng tôn sùng hoàng đế nước khác.
"Nơi đây không tiện nói chuyện, Tam công chúa, xin người theo ta rời đi trước đã." Nam Cung Sở bắt được cổ tay cô, thấp giọng nói, "Đắc tội rồi."
Hắn đang muốn mang cô vọt qua cửa sổ, đột nhiên nghe thấy một hồi tiếng bước chân, lực lượng đông đảo, hiển nhiên là bao vây gian phòng này.
"Nam Cung Sở, buông tay ra!"
Theo tiếng quát lạnh lùng, cửa phòng bị người từ bên ngoài đá văng.
Mộ Dung Hàn mặc áo giáp bạc, cao lớn anh tuấn, cầm kiếm đứng thẳng ở ngoài cửa.
Gương mặt đẹp trai lạnh như băng, ánh mắt lẫm liệt nhìn chằm chằm người trong phòng.
Ánh mắt của hắn như đao, chậm rãi lướt qua bàn tay mà Nam Cung Sở đang giữ cổ tay Khúc Yên.