Editor: Nhan
Ba ngày sau, Khúc Yên ngồi trong một chiếc xe ngựa xa hoa, lên đường đi tới kinh thành Yến quốc.
Trước sau xe ngựa đều là đại quân Yến quốc, có kỵ binh cũng có bộ binh, trùng trùng điệp điệp mấy vạn người.
Mộ Dung Hàn cưỡi ngựa ở phía trước, dọc đường xử lý quân sự và chính sự.
Nhưng dù hắn bận rộn đến đâu, thỉnh thoảng vẫn bỏ lại, lên xe ngựa với cô.
"Yên Nhi, có mệt không?" Rèm cửa xe ngựa xốc lên từ bên ngoài, nam tử anh tuấn trong bộ quân phục nhanh nhẹn lên xe, ôn hòa nói, "Sắp đến dịch trạm rồi, đoạn đường này khổ cực cho muội."
"Ta ngồi xe ngựa thì khổ gì chứ." Khúc Yên buồn buồn nói, "Huynh nhất định phải làm thế với ta sao?"
"Yên Nhi, muội muốn gì ta đều cho muội." Mộ Dung Hàn ngồi xuống bên cạnh cô, trầm giọng nói, "Sau khi trở lại Yến quốc, ta sẽ cử hành đại điển đăng cơ, ta hy vọng muội có thể ở bên cạnh ta, chứng kiến khoảnh khắc ta leo lên đế vị."
Khúc Yên không nói lời nào.
Hắn nói tiếp, "Muội hy vọng ta không tàn sát dân chúng vô tội, ta đã đáp ứng muội."
Khúc Yên liếc hắn một cái, khẽ nói: "Huynh đáp ứng ta thì không sai, nhưng huynh lưu một bộ phận binh lực lại kinh thành Bắc triều, thế có khác gì chỉ cần ta không nghe lời huynh, huynh có thể hạ lệnh bất cứ lúc nào."
"Chỉ mỗi điều đó thôi. Những chuyện khác, ta đều nghe lời muội, được không?" Mộ Dung Hàn đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, giọng nói ôn nhu, "Muội đã từng nói muốn làm hoàng hậu. Chờ ta đăng cơ xong sẽ lập muội làm hậu, được không?"
"Không được." Khúc Yên nhanh chóng cự tuyệt, "Ta không thích bị người khác khống chế. Ta mới không cần làm hoàng hậu của huynh."
Mộ Dung Hàn ảm đạm, thấp giọng nói: "Muội không muốn ở lại có phải không?"
Hắn nguyện ý đem những thứ trân quý nhất trên đời này đến trước mặt cô, nhưng có thể cô lại chẳng thèm ngó tới.
Thế gian không có gì để cô lưu luyến sao?
"Đây là hai chuyện khác nhau." Khúc Yên nhìn hắn chăm chú, nghiêm mặt nói, "Hàn ca ca, nếu như ta có thể lưu lại, nhất định sẽ ở bên cạnh huynh, chứng kiến huynh mở rộng lãnh thổ, trở thành đế vương. Nhưng nếu huynh dùng thủ đoạn cưỡng cầu ta, lấy mạng người ra đánh bạc thì sẽ chỉ khiến ta có ý muốn phản nghịch, ta càng muốn rời đi."
Mộ Dung Hàn mấp máy môi mỏng, nhất thời không nói gì.
Hắn không biết ' nếu như ' là có ý gì.
Nếu như cô không thể lưu lại thì sao?
Hắn phải đi đâu để tìm cô?
Nếu cô chỉ là nữ tử thế gian bình thường, vậy cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa, hắn đều sẽ đi tìm cô.
Thế nhưng, trên trời......
Dù cho hắn cố gắng hơn nữa, phấn đấu hơn nữa cũng không thể.
"Hàn ca ca." Khúc Yên thấy thần sắc hắn ảm đạm, trong lòng mềm nhũn, quay người ôm lấy hắn, "Không sao hết, chúng ta tạm thời không nói chuyện này. Chờ sau khi huynh lên ngôi rồi nói. Ta nghĩ lúc huynh mặc long bào nhất định rất đẹp."
"Được." Hắn ôm cô, gắt gao ôm cô ở trong lồng ngực, cúi đầu hôn hôn tóc mai cô, nói nhỏ, "Muội mặc phượng bào nhất định cũng rất đẹp. Không phải muội từng nói muốn khảm một viên dạ minh châu trên mũ phượng sao? Ta đã chuẩn bị xong rồi."
"Hửm?" Khúc Yên suy nghĩ một hồi, mới nhớ lại lúc trước cô ' diễn trò ' cùng Nam Cung Sở, cố ý nói sau này thành thân muốn một viên dạ minh châu.
Khi đó cô chỉ muốn chọc tức Mộ Dung Hàn một chút, không nghĩ tới hắn lại ghi ở trong lòng.
"Hàn ca ca, trước đó huynh đã nói huynh không quan tâm đến tình yêu, sẽ không thích bất kỳ cô gái nào." Cô nằm trong ngực hắn, ngước mắt, "Vậy sao huynh lại muốn lập ta làm hậu? Ta cũng đã nói với huynh, giữa chúng ta không phát sinh quan hệ thân mật gì, huynh không cần phụ trách."