Suy nghĩ trong đầu Mục Hàn cực loạn, hắn cảm giác đang tham gia cuộc giao chiến giữa môi và lưỡi, hắn không muốn thua, nhất định phải phản công thật mãnh liệt.
Nhưng cuộc chiến này lại không gian khổ mà rất ngọt ngào.
Ngọt đến mức hắn muốn quên hết mọi thứ mà rơi vào trầm luân.
"Ưm......" Khúc Yên thở gấp, "Huynh đừng như thế......"
Cô còn chưa kịp nói hết lời liền bị hắn chặn lại.
Hắn như chưa bao giờ nếm thử vị ngọt, ăn tủy trong xương mới biết nó cũng ngon, điên cuồng gặm nhấm.
Thẳng đến lúc Khúc Yên thở không nổi, lấy cùi chỏ chọc hắn một chút, hắn mới lấy lại được một chút lý trí.
"Nha đầu......" Giọng hắn khàn khàn, hơi thở loạn nhịp, miễn cưỡng rời ra một chút, "Chúng ta không thể tiếp tục như vậy."
"Vì sao?" Khúc Yên ngẩng mặt nhỏ, cọ trong ngực hắn để sưởi ấm, "Huynh cũng đã quyết định sẽ cưới ta, vì sao chúng ta không thể hôn?"
"Cô nương thích......hôn ta như thế này sao?" Mục Hàn giữ chặt eo cô, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt u ám, "Cô nương biết cái gì sẽ phát sinh tiếp theo không?"
"Sẽ không phát sinh cái gì cả." Khúc Yên chê quần áo hắn còn ẩm ướt, kéo kéo cổ áo của hắn, "Ta cũng chỉ muốn hôn hôn một chút."
Chỉ cần hôn là đủ rồi.
Đạo cụ ' chụt chụt ' có tác dụng ở chỗ này.
Mà quan trọng nhất là, cô thích cảm giác ở trong ngực hắn.
"Hàn ca ca, huynh ghét hôn ta sao?" Cô kéo áo hắn ra một chút, đưa tay chạm vào trong.
Nhiệt độ trên cơ thể hắn khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Tay thiếu nữ nhỏ bé lạnh như băng dán vào lồng ngực hắn, thân thể cao lớn của Mục Hàn hơi cứng đờ.
Hắn không trả lời vấn đề của cô, lại trầm thấp nói: "Trên người ta có rất nhiều vết thương, cô nương không nên sờ loạn."
Khúc Yên ngước mắt nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng nói: "Thật xin lỗi."
Vết thương cũng là cô tạo ra.
Mặc dù là nguyên chủ ra tay, nhưng bây giờ cũng coi như tại cô.
Khi đó Mục Hàn vừa bị nguyên chủ bắt vào phủ công chúa, hắn tẩu hỏa nhập ma, không vận công được, lại còn không liên hệ với ám vệ, thật sự chịu nhiều đau khổ.
"Tại sao lại nói xin lỗi?" Mục Hàn hạ mắt, nhẹ nhàng ngửi mái tóc dài của cô.
Không phải từ tóc.
Trên người cô có hương hoa rất đặc biệt, hắn chắc chắn đã ngửi qua ở nơi nào đó.
"Bởi vì ta không tới cứu huynh sớm hơn một chút." Khúc Yên cẩn thận tránh chỗ đau của hắn, hai tay ở trên người hắn sưởi ấm, "Nhưng huynh yên tâm, chỉ cần huynh nguyện ý, về sau ta sẽ luôn đối tốt với huynh."
Lòng bàn tay cô dán vào da thịt ấm áp của hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ, lại hôn hắn.
Lần này Mục Hàn không cự tuyệt, cắn nhẹ trên môi mềm mại của cô, đưa lưỡi vào......
Với kinh nghiệm vừa nãy, hắn càng như cá gặp nước, một tay giữ sau gáy cô, cúi đầu hôn càng thêm nồng nhiệt.
Nhiệt độ trên người hắn càng ngày càng tăng, hai tay Khúc Yên cũng dần nóng lên.
Nụ hôn của hắn càng ngày càng mãnh liệt như dã thú bị giam trong lồng cuối cùng cũng được thả ra áp, tùy ý cướp đoạt.
"Ưm...... Đau......" Khúc Yên bị hắn mút hơi đau, kháng nghị.
Hắn hơi ngừng lại một chút, bỗng nhiên bế cô lên giường, lập tức nghiêng thân áp xuống.
Tư thế hai người vô cùng mập mờ.
Dục vọng hừng hực trào dâng sâu trong đôi mắt đen láy của Mục Hàn cùng một tia thăm dò.
Hắn muốn biết, hương thơm trên người cô rốt cuộc là gì.
"Hàn ca ca, huynh muốn làm gì?" Khúc Yên ngưng mắt nhìn hắn, từ trong con ngươi đen nhánh kia nhìn thấy bóng dáng mình.
Cô bỗng nhiên cảnh giác.
Ánh mắt quen thuộc này......
Hắn đang nghi ngờ.
Khúc Yên nhíu chóp mũi, chẳng lẽ đan che đậy hương thơm của cô lại hết thời gian rồi?
"Không phải cô nương muốn hôn sao?" Mục Hàn cúi đầu, môi mỏng rơi xuống chặn cô lại, "Như cô nương mong muốn."