Có đôi khi, không phải có năng lực là có thể học giỏi, chăm chỉ luyện tập cũng là một trong những mấu chốt.
Mới học phương pháp hít thở, đối với đứa trẻ đã qua mười tám tuổi như Trần Khẩn mà nói, cần phải thay đổi thói quen hít thở suốt mười tám năm của mình thật sự rất khó.
"Phương pháp cùng kỹ xảo đều dạy em rồi, nên làm như thế nào thì còn phải xem sự cố gắng của em. Mỗi sáng sớm tôi đều đi rèn luyện cùng em, chờ sau này em rời khỏi quân doanh đến nơi khác, chính em cũng phải kiên trì."
Thẩm Mặc Tâm nói rất nhẹ nhàng, kỳ thật cô vô cùng rõ ràng thói quen là một chuyện rất đáng sợ. Trần Khẩn phải tốn bao nhiêu tâm huyết cùng cố gắng mới có khả năng chân chính học được những gì hôm nay mình dạy nàng. Chỉ cần Trần Khẩn có thể biến phương pháp hô hấp này thành thói quen thì mới tính là thật sự đã học được.
"Đã biết vì sao hôm qua em lại mệt thành như vậy mà hô hấp của tôi lại một chút cũng không loạn chưa? Thật ra tố chất cơ thể của em không kém hơn tôi chút nào, ngoại trừ kỹ xảo võ học cùng sự chênh lệch trong việc tu luyện. Nguyên nhân lớn nhất ở chỗ lúc so chiêu, em không có phương pháp hô hấp chính xác. Khí rối loạn, tâm sẽ cùng loạn theo, tâm vừa loạn thì chiêu thức của em sẽ không phát huy ra uy lực vốn có."
Những lời này của Thẩm Mặc Tâm không phải đang dạy dỗ Trần Khẩn, mà là đang cùng Trần Khẩn nói rõ, phương pháp hít thở chính xác quan trọng với một người luyện võ nhường nào.
"Giáo quan, em có cần phải bái chị làm sư phụ không?" Trần Khẩn hiểu rõ phương pháp hô hấp mà Thẩm Mặc Tâm dạy cho mình quý giá nhường nào.
"Tôi không có tư cách làm sư phụ của em, tôi chỉ là giáo quan của em. Tôi hy vọng những gì tôi dạy em hôm nay, những lời tôi nói, em không được nói cho bất luận kẻ nào."
"Vâng, giáo quan." Trần Khẩn làm động tác chân tiêu chuẩn, hướng Thẩm Mặc Tâm kính chào theo nghi thức quân đội. Đây là hành động duy nhất mà hiện tại nàng có thể làm để thể hiện tấm lòng biết ơn của mình đối với Thẩm Mặc Tâm, sau đó sẽ dùng chính hành động thực tế để báo đáp công ơn dạy bảo hôm nay.
"Về sau khi chỉ có một mình chúng ta thì không cần phép tắc như vậy. Chúng ta trở về đi, sắp tới tám giờ rồi. Sau khi ăn sáng xong chúng ta cùng đến đội một, đêm qua tôi đã báo cáo với chú Trần."
"Vâng, giáo quan, vậy sau này em sẽ theo chị."
Hai người từ từ đi về phía nhà ăn, Trần Khẩn vừa đi vừa chậm rãi chỉnh lại phương pháp hô hấp của mình.
"Trần Khẩn, tôi có thể yêu cầu em một việc không?"
Yêu cầu? Thẩm Mặc Tâm là giáo quan của nàng, cô có ý kiến gì có thể trực tiếp ra lệnh, tại sao lại muốn hỏi ý kiến?
"Giáo quan?" Trần Khẩn rất kinh ngạc khi thấy Thẩm Mặc Tâm dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với chính mình, nàng lén lút ngửi trên người mình, mùi mồ hôi không nặng mà.
"Có thể nuôi tóc dài hay không? Chúng ta là con gái, để đầu húi cua thật sự rất khó nhìn. Không yêu cầu em nuôi dài hơn, ngang tai là được."
Hóa ra giáo quan Thẩm không vừa mắt đầu húi cua của Trần Khẩn, tuy rằng này chỉ cần ra lệnh, Trần Khẩn nhất định sẽ để tóc dài. Nhưng Thẩm Mặc Tâm cho rằng đây là việc tư của Trần Khẩn, không quen nhìn chỉ là sở thích của mình mà thôi, không thể bắt buộc người khác tuân theo.
"Được, vốn định ngày mai đi tìm thợ cắt tóc, vậy em sẽ không đi nữa." Hóa ra là chuyện như vậy, Trần Khẩn thở phào nhẹ nhõm, còn cho là mình xảy ra vấn đề gì rồi.
Thẩm Mặc Tâm vừa đến nơi đóng quân, hoàn toàn chưa quen thuộc đường xá, hơn nữa đội một và đội hai đều ở trong núi lớn. Trần Uyên Bác phái lái xe của đội một tới đón mình, thuận tiện giúp cô mau chóng quen thuộc địa hình.
Cho tới bây giờ Trần Khẩn cũng chưa từng lên núi, trước khi nàng có tư cách tiến vào đội ngũ bộ đội đặc chủng, Trần Uyên Bác sẽ không đưa nàng đi.
Sắp được đi đội một rồi, trong lòng Trần Khẩn thực sự rất hào hứng, nàng đã muốn đi xem từ sớm. Nhưng mà như thế nào Trần Uyên Bác cũng không chịu đưa nàng đi một lần, nàng cũng không phải là một người sẽ ồn ào ầm ĩ, chỉ có thể một mực chờ đợi đến khi Trần Uyên Bác cho rằng mình có đủ tư cách.
Nơi trú quân của đội một và đội hai được dựng cùng một chỗ, đảm nhiệm chức vụ giáo quan hay là làm người hướng dẫn đều giống nhau, thật ra không có gì khác nhau.
Trần Khẩn xuống xe, trợn mắt há hốc miệng nhìn xem, nàng ngưỡng mộ nơi trú quân của đội một đã lâu, nơi... nơi trú quân thật đơn sơ. Ngoại trừ một loạt doanh trại là phòng làm việc của giáo quan và phòng dụng cụ ra thì những chỗ đất trống khác đều dựng lều quân dụng.
Thẩm Mặc Tâm đứng ở bên cạnh nàng, lúc nhìn thấy một loạt lều quân dụng ở phía xa, trong lòng cũng ngây ra một lúc. Tiền chi phát cho bộ đội đặc chủng của Trần Uyên Bác cũng không ít, cũng giống như hàng năm nhà cô đóng góp vào cũng không ít, vì sao nơi trú quân này lại đơn giản như thế. Đợi đến lúc cô xuống xe nhìn hết thảy trước mắt, cô bắt đầu rõ ràng vì sao Trần Uyên Bác lại sắp xếp như vậy.
Những chiếc lều quân sự có vẻ bình thường nhưng thực chất đều là nhãn hiệu cao cấp nhất hiện nay, tuy nhiên một nhãn hiệu nhỏ lộ ra bên ngoài đã bán đứng giá trị của nó. Giá cả để chế tạo ra nó so với một căn nhà lầu nhỏ cũng không rẻ hơn chút nào, còn có phòng dụng cụ kia, vừa nhìn đã biết máy tập thể hình trong đó không phải là nhãn hiệu trong nước. Hóa ra tài chính của Trần Uyên Bác đều dùng tại phương diện làm sao để huấn luyện chiến sĩ, chẳng trách nhân tài được ông đào tạo ra đều bị nơi khác muốn đoạt lấy. Nhưng lại ra sức đưa lính cảnh vệ mà mình tín nhiệm, thủ hạ mà mình coi trọng đến chỗ Trần Uyên Bác để huấn luyện, kể cả cha của cô cũng giống như vậy.
"Trần Khẩn? Tiểu Khẩn, thật sự là em sao, rốt cuộc em cũng đến đội một rồi, ha ha..."
Vừa nhìn đã biết ngay một đám lính đặc chủng vừa tập luyện mang vác nặng trở về, hoàn toàn không nhớ đến trên lưng còn vác ba lô nặng bao nhiêu, tất cả đều chạy đến bên người Trần Khẩn. Hơn nữa không chỉ có bộ đội đặc chủng mà ngay cả giáo quan đều cùng nhau bao vây tới.
"Ai ôi!!!, rốt cuộc đoàn trưởng cũng chịu thả người, đưa Tiểu Khẩn đến đội một mà vốn dĩ em ấy nên đến, ha ha..."
"Toàn bộ đứng lại." Trần Khẩn cũng không có đần như vậy, bảo bọn họ đều bao vây tới đây.
Nói cũng kỳ quái, Trần Khẩn gọi đứng lại, cả những người lính đặc chủng và giáo quan đều đứng im bất động. Chỉ là nhìn Trần Khẩn với vẻ rất kinh ngạc, ánh mắt như đang hỏi vì sao lại không cho bọn họ xông qua.
"Cả người đều mùi mồ hôi, hôi chết, lây đến em cũng không sao, em đã quen rồi. Nhưng đây là giáo quan của em, sau này cũng là huấn luyện võ thuật cho đội đặc chủng một và hai, không thể lây đến chị ấy, nếu không em... Em đạp chết mọi người."
Ai nha, Trần Khẩn trưởng thành rồi, vậy mà biết đi chăm sóc cho người khác rồi. Thẩm Mặc Tâm âm thầm cười trộm trong lòng, đứa bé này học mấy thứ lung tung này từ đâu vậy.
"Còn có, không phải đoàn trưởng để cho em đến, chờ ông ấy đồng ý còn không biết muốn tới khi nào. Là giáo quan dẫn em tới đây, mọi người cũng không thể xem thường chị ấy."
Đoán chừng toàn quân đoàn từ trên xuống dưới, chỉ có một mình Trần Khẩn dám công khai tỏ ra bất mãn với Trần Uyên Bác.
"Giáo quan Thẩm, hoan nghênh cháu gia nhập. Chú tên là Trần Bá Trung, là nhân viên quản lý của căn cứ, về sau có vấn đề gì cháu có thể trực tiếp tìm chú. Trần Khẩn cũng vậy, hoan nghênh sự gia nhập của cháu."
Sau lưng vọng đến một giọng nói đầy mạnh mẽ và cởi mở của người đàn ông, người tới chính là Trần Bá Trung. Hiện tại ông ấy đã không còn là tiểu binh phòng bếp như lúc trước nữa, mà là trưởng quan quản lý căn cứ bộ đội đặc chủng của Trần Uyên Bác, phụ trách tất cả mọi việc trong căn cứ.
"Trưởng quan Trần, Thẩm Mặc Tâm đến đây báo danh." Thẩm Mặc Tâm kính chào Trần Bá Trung theo nghi thức quân đội, Trần Khẩn ở bên cạnh cũng giống như vậy.
"Ai nha, khách sáo như thế làm cái gì, về sau không cần như vậy, gọi chú là lão Trần là được rồi. Chúng ta là một đại gia đình, không có nhiều quy tắc như vậy, những cái kia chỉ làm cho người ngoài nhìn thôi."
Khó trách Trần Uyên Bác sẽ chọn ông ấy đảm nhiệm vị trí trung đội trưởng, một người lính ngoại trừ phải có kỷ luật, phải có sự uy nghiêm nên có của một người quân nhân, mà còn phải có một yếu tố rất quan trọng, chính là lực tương tác (khả năng giao tiếp).
Thẩm Mặc Tâm lại một lần nữa thấy được khả năng dùng người tài giỏi của Trần Uyên Bác, quân đoàn của ông có thể tụ tập vui chơi từ trên xuống dưới, nhưng vẫn rất có kỷ luật, rất có quân quy. Khó trách cả cha và ông nội của cô đều kiến nghị cô đến nơi đây, Trần Uyên Bác quả thật là một quân nhân rất tài giỏi, những binh sĩ được ông đào tạo ra đều bị đại quân khu muốn đoạt lấy, cho tới giờ, lính của ông đến bất kỳ quân khu nào đều không khiến ông phải mất mặt. Bởi vì bọn họ là quân nhân, không phải binh sĩ bình thường, đây là chỗ điểm thành công nhất của Trần Uyên Bác. Đáng tiếc ông không muốn nước chảy bèo trôi (thuận theo ý trời, tùy ý bị bài bố), nếu không thì hiện tại ít nhất ông cũng là một nhân vật quan trọng của quân khu mang cấp bậc thiếu tướng, chứ không phải một đoàn trưởng nhỏ bé.
"Lão Trần, Trần Khẩn là người do cháu dẫn đến, cho nên về sau cô bé sẽ huấn luyện chung với đội một. Chú có thể chuẩn bị mấy bộ trang phục ngụy trang đặc chủng cho cô bé hay không? Cháu sợ có lẽ quân phục bình thường không chịu được cường độ huấn luyện cao như vậy."
"Được, Tiểu Khẩn, cháu đi tìm Tiểu Lý của ban hậu cần đi, chính là anh Lý của cháu đấy, bảo cậu ấy làm mấy bộ trang phục ngụy trang cho cháu, cháu mong muốn nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có thể mặc vào bộ trang phục ngụy trang mà mình yêu thích nhất rồi. Giáo quan Thẩm, chúng ta đến văn phòng trò chuyện vài câu, như thế nào?"
Thẩm Mặc Tâm biết rõ Trần Bá Trung có chuyện muốn nói với mình, cô gật đầu một cái.
"Giải tán, nên làm gì thì đi làm đi, ôn chuyện chờ tới giờ cơm trưa lại nói."
Trưởng quan căn cứ nói một câu, mọi người lập tức giải tán, đừng thấy dáng vẻ của Trần Bá Trung giống như rất dễ nói chuyện, lúc ông ấy nổi giận cũng rất khủng bố đấy.
Nhóm bộ đội đặc chủng được quân khu hoặc quân doanh khác đưa tới để đặc huấn cảm giác giống như đang xem kịch, một đám ông lớn bị một cô gái mặc quân phục phổ thông hô đứng lại liền đứng lại. Mấy người này là ai? Lính đặc chủng đấy, bọn họ không ai kém hơn mình, sao lại nghe lời một cô nhóc như vậy?
Người do nhà họ Thẩm đưa tới đều quen biết Thẩm Mặc Tâm, khi nhìn thấy người huấn luyện võ thuật mới đến lại là cô, bọn họ đều rất bất ngờ. Trong lòng vừa vui vừa sợ, vui vẻ vì người đến tuyệt đối là một vị giáo quan tài giỏi, Thẩm Mặc Tâm từng đại diện tất cả lính đặc chủng đi tham gia giải đấu tán bộ đội đặc chủng quốc tế, vậy mà cô lại đoạt lấy chức vô địch trở về. Điều lo sợ chính là dưới sự nghiêm khắc huấn luyện của cô, không biết mình bị lột mất bao nhiêu lớp da, sợ nhất là không biết liệu có bị cô đánh cho tàn phế hay không.
"Giáo quan Thẩm, cám ơn cháu đồng ý đích thân chỉ dẫn cho Tiểu Khẩn, chắc chắn con bé tuyệt đối sẽ không khiến cháu thất vọng. Khoảng chừng hai năm nữa chú sẽ bị điều khỏi nơi này, chỉ cần chú còn ở nơi này thì chú đều sẽ toàn lực phối hợp với cháu để huấn luyện Tiểu Khẩn."
Trần Bá Trung hướng Thẩm Mặc Tâm khom người chào, thể hiện lòng biết ơn của ông ấy. Thẩm Mặc Tâm nhanh chóng tránh ra, vừa rồi cô đã thấy được nhân duyên tốt của Trần Khẩn, nhiều người yêu thích nàng như vậy, bị nàng không chút khách khí hô đứng lại liền đứng lại, lại không có chút tức giận hay là khó chịu nào. Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Mặc Tâm âm thầm cười trộm, tại sao lại có cô gái kiêu ngạo như vậy. Ở trước mặt cô thì lại ngoan ngoãn nghe lời, còn biểu hiện ra dáng vẻ xấu hổ, hoàn toàn chính là hai người.
Cô không nghĩ tới ngay cả trưởng quan cao nhất trong căn cứ cũng sẽ bởi vì Trần Khẩn mà hướng tới mình cúi đầu. Trần Khẩn, xem ra tôi còn chưa hiểu rõ em, rốt cuộc em là một người thế nào đây? Không sao, còn rất nhiều thời gian để tôi từ từ đi nghiên cứu em.
"Lão Trần, mục đích cháu tới nơi này, tại sao cháu lại tự mình dẫn dắt Trần Khẩn, cháu nghĩ hẳn là chú Trần đã nói rõ ràng với chú rồi. Cho nên chú không cần cảm ơn cháu, cháu cũng có ý riêng."
"Quả thực đoàn trưởng đã từng nói qua, nhưng mà mặc kệ cháu có ý riêng hay không, mục đích của cháu là gì, chỉ cần cháu đồng ý đích thân dẫn dắt con bé thì chú đều muốn nói với cháu một tiếng cảm ơn."
Trần Bá Trung biết rõ Thẩm Mặc Tâm xuất sắc hơn người, biết rõ Thẩm Mặc Tâm nguyện ý tự mình dạy bảo Trần Khẩn là một chuyện may mắn biết bao đối với nàng. Trần Bá Trung yêu thương Trần Khẩn nhường nào, nhìn ông bằng lòng vì Trần Khẩn mà đi cúi đầu là đã biết rõ. Với ông ấy mà nói, Trần Khẩn không chỉ là con gái của trưởng quan mà cũng là con gái của ông ấy. Mỗi lần nghe được Trần Khẩn gọi mình là chú Trần, trong lòng của ông ấy đều là vui thích.
"Chỉ cần Trần Khẩn chịu cố gắng, cháu sẽ không phụ lòng kỳ vọng của mọi người dành cho chúng cháu."
Đây là lời hứa hẹn của Thẩm Mặc Tâm, cô sẽ thật tâm thật ý dạy bảo Trần Khẩn.
Trần Khẩn mới mười tám tuổi, mặc trang phục ngụy trang cỡ nhỏ nhất trong căn cứ vẫn có chút thùng thình, nhưng nàng vẫn đang trong giai đoạn phát triển, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng mặc trước. Tài chính là có hạn, cho nên hiện không thể đặt may trang phục ngụy trang chuyên dụng theo số đo của nàng được.
Buổi huấn luyện võ thuật của Thẩm Mặc Tâm được định tiến hành vào xế chiều, nhưng bởi vì Trần Khẩn, mỗi buổi sáng cô đều dẫn Trần Khẩn tới đây. Bởi vì buổi sáng Trần Khẩn cần đi theo đội một cùng nhau tiến hành huấn luyện thân thể, cô vừa vặn ở bên cạnh quan sát Trần Khẩn.
Hôm nay là ngày đầu tiên Trần Khẩn đi theo lính đặc chủng để huấn luyện, nhưng nàng không có chút nào là theo không kịp tiến độ của những người khác. Nền tảng thể trạng của nàng rất vững chắc, điều này nhất định có quan hệ rất lớn với việc nàng bắt đầu huấn luyện từ lúc sáu tuổi.
Thẩm Mặc Tâm không để ý xem động tác của Trần Khẩn có tiêu chuẩn hay không, cô cũng không hiểu mấy cái này cho lắm, dù sao cô cũng chưa từng huấn luyện trong bộ đội. Cô vẫn luôn để ý hô hấp của Trần Khẩn, xem hô hấp của Trần Khẩn có mất trật tự hay không.
Hôm nay vừa dạy cho nàng cách hít thở chính xác trong lúc chiến đấu, lúc huấn luyện, Thẩm Mặc Tâm không trông chờ nàng có thể lập tức thay đổi thói quen hít thở của mình. Nhưng vẫn là muốn để ý đến nàng, bởi vì cô tin tưởng Trần Khẩn sẽ là một học trò xuất sắc.