Trần Khẩn có chút ủ rũ trở lại xe, nàng không ngờ phải cần cả chữ ký của người nhà. Trần Khẩn cũng không đi bệnh viện khác xem thử mà trực tiếp lái xe về nhà.
Cho đến khi ăn cơm trưa, cuối cùng Trần Khẩn mới mở miệng.
"Cha, mẹ, con có chuyện muốn nhờ hai người giúp."
Trần Khẩn không nói muốn thương lượng mà là muốn được giúp đỡ. Điều này chứng tỏ nàng đã hạ quyết tâm, chuyện này nhất định phải làm.
Trần Uyên Bác trực tiếp đi đến phòng làm việc. Từ Manh buông chén bát đang dọn dẹp xuống: "Tiểu Hậu, đi tìm các anh chơi đi."
"Dạ." Trần Hậu hiểu chuyện, buông bát cơm còn chưa ăn xong, cầm khăn giấy trên bàn lau miệng, sau đó bèn ra ngoài.
"Nói đi, có chuyện gì cần nói với hai người chúng ta?"
Trước đây, Trần Khẩn chưa bao giờ dùng kiểu nói chuyện thận trọng này với họ. Nhưng giờ lại gọi cả hai người bọn họ, chứng tỏ thật sự có chuyện quan trọng.
"Sáng nay con đã đến bệnh viện liên kết với quân đội, con... con muốn làm phẫu thuật tuyệt kinh. Viện trưởng ở đó nói phải cần hai người ký tên."
Trần Khẩn lấy ra tờ khai từ túi áo quân phục, mở ra đặt lên bàn trước mặt Trần Uyên Bác.
"Cái gì? Trần Khẩn, con biết con đang làm gì không?" Trần Uyên Bác không hề nhìn tờ khai mà nhìn chằm chằm vào Trần Khẩn. Từ Manh không nói gì, đứng ở cửa phòng làm việc.
"Con biết. Ngày hôm qua con đã suy nghĩ rất kỹ cho nên hôm nay mới đi bệnh viện."
"Vậy nếu như bệnh viện không phải bắt con trở về nhà ký tên, có phải con sẽ tự mình quyết định hay không?"
"Vâng, bởi vì con cho rằng đây là vấn đề của cá nhân con. Hơn nữa, con biết hai người chắc chắn không đồng ý."
"Đã biết chúng ta không đồng ý, con còn đưa tờ khai ra làm gì?"
"Chuyện con đã quyết, nhất định phải làm được."
"Lý do?"
Trần Khẩn nhìn bức ảnh chụp chung trên bàn Trần Uyên Bác. Khuôn mặt lạnh lùng mà kiêu hãnh trong ảnh cho nàng thêm dũng khí.
"Vì không muốn làm chị mất mặt." Trần Khẩn nhìn Thẩm Mặc Tâm trong ảnh mà nói. Vì không làm chị phải mất mặt, bất luận trả giá lớn như thế nào em đều nguyện ý.
"Cha sẽ không ký cái này, tuyệt đối không. Mất mặt? Mất mặt thì tính cái gì. Cái cha muốn thấy là thân thể con khỏe mạnh, vui vẻ sinh hoạt. Tiểu Khẩn, nếu như con không muốn quay lại phân bộ, cha sẽ nói Trần Bá Trung cho con về. Nếu như con không muốn tham gia giải đấu đó, chúng ta không cần đi. Sẽ không ai trách con."
Trần Uyên Bác ngây thơ làm lão Khổng Tước. Trần Khẩn người ta là nói với Thẩm Mặc Tâm, không phải ông.
"Không, con sẽ tiếp tục ở phân bộ. Con sẽ chứng minh cho mọi người thấy, con gái của Trần Uyên Bác không phải kẻ hèn nhát. Nhất định con cũng sẽ tham gia giải đấu tán thủ. Con sẽ giành quán quân cho cha xem. Nhưng xin cha ký tờ khai này cho con."
Trần Khẩn hướng Trần Uyên Bác mà quỳ xuống. Đây là lần thứ nhất Trần Khẩn quỳ trước mặt Trần Uyên Bác. Nàng không dám nói học trò do giáo quan dạy không phải là phế vật vô dụng. Lời này không thể nói cho Trần Uyên Bác nghe. Nàng sợ nói ra những lời này Trần Uyên Bác sẽ biết rõ lý do nàng làm như vậy.
Trần Uyên Bác giận đỏ mắt: "Trần Khẩn, con không nên quá phận. Con có biết con còn nhỏ không, con có biết hậu quả của việc phẫu thuật không? Về sau con còn muốn tìm người yêu, kết hôn, sinh con dưỡng cái. Đến lúc đó con nhất định sẽ hối hận về quyết định này."
"Con tuyệt đối sẽ không hối hận. Con sẽ không kết hôn, càng sẽ không sinh con. Nếu như người con yêu vì chuyện con không có khả năng sinh đẻ mà từ bỏ con, người đó đáng để con yêu sao?"
Haiz, cũng không thể nói với cha rằng con yêu một người phụ nữ. Cả đời này con sẽ chỉ yêu một mình cô. Cho nên việc không có khả năng sinh đẻ không có chút ảnh hưởng nào đối với con, bởi vì con tuyệt đối sẽ không kết hôn.
"Khốn nạn, lời con nói đều là những lời khốn nạn." Trần Uyên Bác tức giận cầm tờ khai xé tan thành từng mảnh.
Từ Manh thấy bây giờ mình nên đi ra hòa giải, nếu không không biết hai cha con này sẽ cãi nhau đến khi nào.
"Tiểu Khẩn, con đứng lên đi, có quỳ lâu hơn cha con cũng không ký tờ khai này đâu."
"Mẹ, con..."
Từ Manh kéo Trần Khẩn, hỏi một câu ngoài ý muốn của nàng.
"Tiểu Khẩn, mẹ không muốn hỏi con vì cái gì muốn làm như vậy. Mẹ chỉ muốn biết, lúc quyết định có thật con đã suy nghĩ kỹ càng chưa?"
Trần Khẩn không biết vì sao Từ Manh bỗng nhiên hỏi như vậy, nhưng nàng vẫn thành thật trả lời.
"Đúng vậy. Con đã suy nghĩ rất kỹ về hậu quả của việc phẫu thuật. Viện trưởng cũng đã nói rõ với con."
"Tốt. Nếu như vậy, mẹ sẽ đi cùng con. Làm xong giải phẫu miệng vết thương cũng sẽ không lành nhanh đâu. Mẹ sẽ chăm sóc con."
Trần Khẩn không nghĩ tới người nghiêm khắc nhất nhà là mẹ, lại đồng ý với quyết định của nàng. Chuyện này vô cùng ngoài ý muốn của nàng.
"Lão Từ, con bé hồ đồ đã đành, bà cũng hồ đồ theo nó ư." Trần Uyên Bác không ngờ tới Từ Manh lại ở cùng chiến tuyến với Trần Khẩn.
"Tôi hồ đồ sao? Ông còn không rõ tính Tiểu Khẩn hay sao? Tôi còn yêu quý con gái hơn ông. Ông cho rằng tôi nguyện ý sao? Ông không ký tên, con bé ra ngoài tìm bệnh viện khác làm giải phẫu thì làm sao bây giờ? Nếu như không làm tốt, thân thể của con bé sẽ ra sao? Bệnh viện kia hẳn là địa bàn của lão Lý, đi nơi đó ít nhất tôi còn yên tâm."
Trần Uyên Bác bị Từ Manh nói đến nỗi không thể nói lại, bởi vì Trần Khẩn thật sự phải làm chuyện này.
"Cha, con có thể bắt chước chữ ký của cha nhưng con không làm như vậy. Viện trưởng nói không sai. Đây không phải vấn đề của cá nhân con cho nên con mới quay về cầu xin sự đồng ý của hai người."
Trần Uyên Bác nện một đấm lên bàn, thở dài một hơi.
"Thở dài thì thở dài, đừng làm ra động tĩnh lớn dọa người như vậy."
Trần Uyên Bác đáng thương bị Từ Manh ăn gắt gao. Chỉ cần không vi phạm niềm tin của ông, trước giờ ông sẽ không phản bác Từ Manh.
"Cha lái xe, cùng nhau đi đi."
Hết cách, Từ Manh đều "phản bội" ông, về phe với Trần Khẩn. Trần Hậu quá nhỏ không có quyền quyết định. Chính mình một phiếu không có tác dụng, đành phải phục tùng quyết định của tổ chức vậy.
"Cám ơn cha. Nhưng mà... không được mách lẻo với giáo quan. Chị ấy không ngăn cản được quyết định này của con. Nếu cha nói cho chị ấy, hậu quả là con có khả năng bị chị ấy đánh chết." Có hậu thuẫn vững chắc của Từ Manh, Trần Khẩn không khách khí cắt đứt đường lui của Trần Uyên Bác.
Không xong, thậm chí ngay cả đường viện trợ từ bên ngoài cũng bị cắt đứt.
"Biết rồi, cha sẽ không nói cho cô ấy. Chỉ là phải báo cho phía Trần Bá Trung. Dù sao con cũng là người của phân bộ đó. Những chuyện này cần phải được lưu lại."
"Vâng, vậy cha giúp con dặn dò chú Trần, ai cũng không được phép nói chuyện này với giáo quan."
"Biết rồi, dài dòng. Tiểu Khẩn, tại sao con lại muốn đối xử với bản thân tàn nhẫn như vậy? Đáng giá không?" Trần Uyên Bác cảm giác quyết định này của Trần Khẩn tuyệt đối không đơn giản như nàng nói. Chỉ là nàng không nói ra, có ép nàng cũng vô dụng.
"Đáng giá."
Từ Manh ngồi phía sau nghe đoạn đối thoại này của hai cha con. Con cái lớn rồi, nàng sẽ tự xem xét chuyện của mình. Nàng cho rằng đáng giá, nàng nguyện ý, như vậy thuận theo ý nàng đi.
Cứ như vậy, Trần Khẩn cắt đứt quyền được biết của Thẩm Mặc Tâm. Biết rõ quyết định của Trần Khẩn, hai người đàn ông đều đau lòng cho nàng. Bọn họ cũng không muốn Trần Khẩn bị Thẩm Mặc Tâm đánh chết. Thân thủ Thẩm Mặc Tâm quá tốt, cô ra tay lại mạnh. Trần Khẩn coi như không chết cũng sẽ như mất nửa cái mạng.
Viện trưởng nữ của bệnh viện chính là lão Lý như lời Từ Manh nói. Bà không ngờ nhanh như vậy mà Trần Khẩn đã thuyết phục được Trần Uyên Bác. Hơn nữa Trần Uyên Bác còn tự mình lái xe đưa nàng đến đây.
"Lão Lý, hai... hai vị lãnh đạo của nhà tôi đành giao cho bà, tôi về trước. Trong nhà còn đứa nhỏ cần để mắt tới."
Vốn ban đầu muốn nói là hai cái đại phiền toái nhà tôi nhưng thấy Từ Manh đang ngó chừng ông, ông chỉ có thể đổi thành lãnh đạo.
Viện trưởng Lý theo Trần Uyên Bác ra cửa lớn bệnh viện. Từ Manh còn phải giúp Trần Khẩn làm thủ tục nhập viện. Nàng lấy cớ đưa Trần Uyên Bác đi là muốn hỏi nguyên nhân sự việc.
"Lão Trần, sao ông lại đồng ý? Trần Khẩn còn nhỏ như vậy, ông không sợ về sau có ảnh hưởng sao?"
"Hai mẹ con họ cùng phe với nhau, tôi không thể thay đổi kết cục. Thế lực đơn bạc chỉ có thể phục tùng. Tiểu Khẩn là người của phân bộ đặc chủng, đến lúc đó bà nhớ đưa một bản tư liệu cho Trần Bá Trung."
"Trần Khẩn nhỏ vậy đã là lính ở chỗ Tiểu Trần sao? Chẳng trách nàng nói mình không phải là binh sĩ. Tôi biết rồi, yên tâm đi, tôi sẽ tự mình làm phẫu thuật cho nàng. Tôi không dám hứa chắc sau này sẽ không ảnh hưởng. Tôi sẽ cố gắng tránh di chứng."
"Haiz, tôi về đây. Chờ an bài tốt rồi gọi điện thoại cho tôi. Tôi sẽ tranh thủ sang thăm con bé."
"Được rồi, ông đi đi. Hai người họ ở chỗ tôi, ông cứ yên tâm."
Đợi viện trưởng Lý từ đại sảnh trở lại, Từ Manh đã xử lý xong thủ tục nhập viện cho Trần Khẩn, còn đang chờ bà.
"Tiểu Khẩn, gọi dì Lý đi, đừng gọi viện trưởng."
"Chào dì Lý ạ." Trần Khẩn vẫn là một đứa trẻ biết nghe lời, tất nhiên là ngoại trừ lúc nàng ra quyết định.
"Tiểu Khẩn, chúng ta đã có vài chục năm không gặp. Thời điểm cháu vào phòng khám dì không nhận ra. Nếu không phải nhìn thấy chứng nhận binh sĩ của cháu, dì cũng không biết cháu là con gái của lão Trần. Thật là thiếu nữ mười tám thay đổi lớn nha, hiện tại cao lớn như vậy, còn cao hơn cả dì."
Từ Manh giúp Trần Khẩn đăng ký một phòng đơn. Đến lúc đó vết mổ sẽ ở phần bụng, bà sợ thời điểm kiểm tra vết mổ sẽ bất tiện. Viện trưởng Lý nhìn số phòng, sau đó dẫn Từ Manh và Trần Khẩn đi qua.
"Dì Lý, chúng ta đã gặp qua sao? Tại sao cháu không có ấn tượng." Trần Khẩn tự nhận mình có trí nhớ rất tốt. Người đã từng gặp, sao nàng lại không nhớ.
"Năm con tám tuổi bị đánh, não bị chấn động phải nằm viện, dì Lý có đến thăm con. Khi đó con còn nhỏ, không nhớ là chuyện bình thường. Lão Lý, chúng ta có đến mười lăm năm không gặp rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh."
"Đúng vậy, thời điểm bà sinh thêm con trai cho lão Trần, tôi cũng muốn đến thăm. Kết quả công tác bên ngoài không về kịp. Đến giờ tôi vẫn chưa thấy dáng vẻ của Tiểu Hậu như thế nào. Thật ra tôi và lão Trần cũng thường xuyên chạm mặt. Còn bà đó, cứ ở lì trong quân doanh không ra ngoài."
"Bà cho rằng ai cũng rảnh rỗi như bà sao. Trong nhà một lớn một nhỏ, bận rộn đều không dứt được. Tiểu Khẩn phải ném cho giáo quan của nàng chăm sóc, nếu không tôi còn phải bận hơn nữa. Tôi không tới, bà cũng không biết lại đây thăm tôi."
"Ha ha, tôi cũng rất bận nha. Tuy tôi không có phiền chuyện trong nhà nhưng mà tôi cũng bỏ rất nhiều tâm huyết ở bệnh viện này. Đến phòng bệnh rồi, tôi đi dặn y tá chịu khó một chút. Tôi đã cam đoan với lão Trần sẽ chăm sóc tốt cho hai người."
Trần Khẩn và Từ Manh đi vào phòng bệnh. Trần Khẩn nhẹ giọng hỏi Từ Manh.
"Mẹ, dì Lý chưa kết hôn sao?"
"Kết hôn rồi, chồng của dì ấy làm nhiệm vụ sau đó không thể trở về, số khổ thật. Cho nên Tiểu Khẩn, về sau ra ngoài thi hành nhiệm vụ nhất định phải cẩn thận. Kỳ thật, mẹ không muốn con gia nhập bộ đội đặc chủng, nhưng mẹ cũng không muốn miễn cưỡng con cho nên mới buông tay để con đi."
Trần Khẩn không nói gì, đến bên cửa sổ phòng bệnh nhìn ra bên ngoài. Mình là bộ đội đặc chủng, có phải không nên yêu đương sẽ tốt hơn hay không. Chính mình sống chết cũng không biết, lại để người mình yêu thống khổ sống trên đời.
Chuyện của viện trưởng Lý làm Trần Khẩn hạ quyết định. Chính là đến chết cũng không thể để Thẩm Mặc Tâm biết mình yêu cô.
Lúc này Thẩm Mặc Tâm ở nhà họ Thẩm, vừa vội vàng chăm sóc ông nội vừa ứng phó mấy loại sắp xếp vụng trộm của người nhà. Cô thật muốn quay lại đại đội cùng Trần Khẩn tiến hành đặc huấn trước khi thi đấu. Cô thật sự không muốn như kẻ ngốc, ngồi yên một chỗ cho người ta nhìn. Cô biết người nhà là muốn tốt cho mình. Cô đã ba mươi mốt tuổi mà đối tượng còn không có lấy một người. Cho nên cô mới không có nổi giận. Khó khăn lắm mới trở về được một lần, cô cũng không muốn ầm ĩ để mọi người không vui.
Lại thêm ông nội không muốn nhanh vậy cô đã đi, Trần Khẩn cũng nói không muốn cô trở về, cô chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại ứng phó. Nếu như cô biết Trần Khẩn dám gạt cô ra quyết định như vậy, cô sẽ không quan tâm mọi chuyện mà lập tức đến bệnh viện ngăn cản Trần Khẩn.
Bởi vì "chuyện tốt" vẫn còn, Trần Khẩn không thể lập tức làm phẫu thuật, phải đợi hết hoàn toàn.
Nếu như hiện tại Trần Uyên Bác và Trần Bá Trung thông báo cho Thẩm Mặc Tâm, khẳng định Trần Khẩn sẽ không có biện pháp tiến hành phẫu thuật. Bởi chỉ có Thẩm Mặc Tâm mới có thể thay đổi quyết định của Trần Khẩn. Nhưng không có ai biết trong lòng Trần Khẩn, Thẩm Mặc Tâm quan trọng như thế nào.
Sau khi biết nguyên nhân hiện tại Trần Khẩn không thể làm phẫu thuật, Trần Uyên Bác và Trần Bá Trung cũng hiểu vì sao bỗng nhiên nàng lại quyết định như vậy. Nhất định do "chuyện tốt" của nàng đến, nàng không thể theo phân đội đi làm nhiệm vụ, bỏ lỡ một cơ hội trau dồi của mình. Trần Khẩn không phải người tranh cường háo thắng, khẳng định là phát sinh tình huống gì đó, nàng mới không cam tâm như vậy.
Hai người đàn ông không phải quân nhân nữ, không ngờ tới còn có loại tình huống này, chỉ có thể thở dài trong điện thoại.
Tác giả có lời muốn nói: Hãy quý trọng hạnh phúc của mình, quý trọng sự yên ổn khó có được.
Cho dù là thời đại nào, thời điểm nào, luôn có một số người ngốc nghếch, đáng yêu như vậy.
Để đảm bảo cho chúng ta có thể hạnh phúc, yên ổn sinh hoạt, họ hi sinh hạnh phúc của mình, phấn đấu bảo vệ quốc gia.