Lúc Lạc Hưởng Ngôn về đến nhà thấy Tang Đồng còn chưa ngủ, trong tay cầm một quyển gì đó vùi ở trên sô pha, không biết đang suy nghĩ cái gì, ngay cả hắn trở lại cũng không phát hiện.
Lạc Hưởng Ngôn đi tới trước mặt cô, đưa tay ở trước mắt cô quơ quơ hỏi: “Làm gì đó? Trễ như vậy thế nào còn không đi ngủ?”
Tang Đồng cả kinh hồi hồn, quơ quơ kịch bản trong tay nói: “Không có việc gì, em mãi xem kịch bản, không để ý thời gian.”
“Kịch bản?” Lạc Hưởng Ngôn kinh ngạc rút đi kịch bản trong tay cô, vừa lật vừa hỏi, “Khuynh tẫn thiên hạ? Đây không phải là bộ phim Nghiêm Đạo sắp đóng máy sao?”
Tang Đồng nhún vai một cái: “Đúng vậy a, Nghiêm Đạo mời em diễn xuất, em nói là muốn xem trước kịch bản một chút……”
“Em muốn làm việc lại?”
Tang Đồng gật đầu một cái: “Em muốn, em mới 25, câu chuyện xưa này em rất thích, Nghiêm Đạo lại là Đạo Diễn số một, em dĩ nhiên không có lý do cự tuyệt.”
Lạc Hưởng Ngôn mày nhíu lại rất chặt: “Có phải mẹ anh tìm em rồi hay không? Bà ấy ép em ra diễn đúng hay không? Em yên tâm, chỉ cần là em không muốn, anh có thể nghĩ biện pháp……”
Tang Đồng trừng mắt nhìn, nhìn hắn bộ dạng có chút nóng nảy, không nhịn được liền bật cười.
“Lạc Đà, anh sao lại đối với em tốt như vậy chứ?”
Lạc Hưởng Ngôn nghe thấy sửng sốt, vẻ mặt mất tự nhiên, làm bộ như không cho là đúng dáng vẻ cười nhạo nói: “Anh đối tốt với em? Con mắt nào của em nhìn thấy anh đối tốt với em chứ?”
Tang Đồng nhíu mày: “Hả? Vậy sao?”
Lời còn chưa dứt liền lấy khí thế sét đánh không kịp bưng
tai nhảy dựng lên, nhào tới trên người Lạc Hưởng Ngôn, thật nhanh từ trong túi của hắn rút ra một chiếc khăn tay.
Lạc Hưởng Ngôn đối với ôm ấp yêu thương nho nhỏ của cô nhộn nhạo, nhưng vừa nhìn thấy thứ đồ lúc ẩn lúc hiện ở trong tay cô, không khỏi sắc mặt cứng đờ, thẹn quá thành giận muốn đi đoạt lại.
“Trả cho anh!”
Tang Đồng nhanh chóng thu tay lại, mở ra, cười nói: “Ơ, khăn tay em đưa cho anh không phải anh không thích sao? Thế nào còn mang theo bên người nha?”
Lạc Hưởng Ngôn quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng nói: “Khăn tay của anh đã đem đi giặt, tạm thời không có cái khác sạch sẽ, không thể làm gì khác hơn là lấy cái của em vừa vặn thích hợp……”
Tang Đồng khẽ cười một tiếng, mở ra khăn tay, màu xanh dương đậm ở một góc khăn tay, thêu hoa thể L. Đây là ban đầu Tang Đồng học thiết kế tiện tay làm được, đưa cho Lạc Hưởng Ngôn làm lễ vật, còn bị hắn khắp nơi cười nhạo một phen.
Tang Đồng khẽ mỉm cười, nghiêm túc nói: “Lạc Đà, cám ơn anh những năm qua đã chăm sóc em.”
Lạc Hưởng Ngôn có chút không tự nhiên, lỗ tai cũng ửng hồng, xoay xoay vặn vặn hừ một tiếng nói: “Nói cám ơn thì không cần? Anh nói rồi, cảm tạ anh chỉ tiếp nhận là lấy thân báo đáp!”
Tang Đồng “Cắt” một tiếng, cầm tay khăn ném tới trên mặt Lạc Hưởng Ngôn: “Năm trước đưa cho anh một rương Durex vẫn chưa hết à?”
Không đề cập tới chuyện này còn đỡ, vừa nhắc tới Lạc Hưởng Ngôn lập tức xù lông
Năm trước Lạc Hưởng Ngôn sinh nhật, Tang Đồng vừa đúng dịp cùng hắn cãi nhau, giận dỗi ở trên mạng đặt hàng một rương lớn Durex size nhỏ nhất, đặc biệt thất đức gửi đến Vinh Hiển, khiến Lạc Hưởng Ngôn trong mấy tháng liền đều không có mặt mũi đi làm.
Lạc Hưởng Ngôn vừa nghĩ tới biểu tình lúc nữ trợ lý xinh đẹp ôm rương lớn Durex đưa đến trước mặt mình, trên cái rương dán chữ S khổng lồ cực kỳ chói mắt. Các cấp dưới ánh mắt phức tạp, khiến Lạc Hưởng Ngôn hận không thể đem cái rương vứt hết trên mặt bọn họ.
Lạc Hưởng Ngôn sắc mặt tối sầm, cười lạnh nói: “Anh đưa cho em ** cỡ bự em dùng hết rồi à, cũng không thấy ngực em nở nang mấy, đoán chừng đây chính là cực hạn của em rồi!”
Lạc Hưởng Ngôn tự nhiên không chịu thua thiệt, mua một rương sản phẩm lớn ngực tới châm chọc Tang Đồng.
Tang Đồng ôm ngực hừ lạnh: “Như thế nào? Ngựa Ứng Long dễ dùng hay không?”
Lạc Hưởng Ngôn vừa nghe “Ngựa Ứng Long” suýt nữa bạo phát, nhìn chằm chằm bộ ngực Tang Đồng giễu cợt: “Anh đưa cho em túi nước quấn ngực siêu dày 32A cũng vô dụng sao? Khó trách đều thành ra như vậy! Bất quá coi như em mặc rồi, đoán chừng người kia sờ soạn vóc người cũng sinh bất mãn……”
Tang Đồng giận dữ, một cú chạy lấy đà nhảy phốc lên trên người Lạc Hưởng Ngôn, đụng phải hắn lui về phía sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững.
Tang Đồng hai tay ghìm chặt cổ hắn, cặp chân thật chặt kẹp ở bên hông hắn, nhe ra hai hàng răng trắng tinh, hung hăng cắn lên lỗ mũi Lạc Hưởng Ngôn.
Đau đớn bén nhọn kích thích, Lạc Hưởng Ngôn lập tức khống chế không được chảy nước mắt, muốn đem Tang Đồng từ trên người mình đẩy xuống, rồi lại lo lắng làm cô té, không thể làm gì khác hơn là nâng cô, chịu đựng cảm giác đau nhức đánh thẳng vào tuyến lệ.
Tang Đồng buông miệng ra, lui về phía sau một chút, thấy trên lỗ mũi anh tuấn của Lạc Hưởng óng ánh hiện lên dấu răng mới mẻ, vô cùng hài lòng.
Lạc Hưởng Ngôn nâng cô, muốn sờ sờ lỗ mũi cũng không có tay mà sờ, cười khổ nói: “Cho dù em yêu anh yêu đến khắc cốt ghi tâm, cũng không cần thiết in dấu ân cá nhận trên lỗ mũi anh đi…… Yên tâm, chỉ cần một câu nói của em, anh lập tức ở trên trán xăm lên năm chữ to ‘Tang Đồng là tất cả’!”
Tang Đồng giùng giằng nhảy xuống: “Nghĩ hay thật!”
Vừa muốn xoay người rời đi, Lạc Hưởng Ngôn kéo cổ tay cô lại, cười gằn sáp lại: “Cứ như vậy bỏ đi?”
Tang Đồng trong lòng giật mình: “Vậy anh muốn như thế nào?”
Lạc Hưởng Ngôn nhích càng gần: “Không muốn thế nào, anh chỉ muốn ăn miếng trả miếng……”
Nói xong nhanh chóng cắn lên môi Tang Đồng, hung hăng nghiền áp đi lên. Dùng lực nắm chặt cổ tay của cô, Tang Đồng bị đau không khỏi buông lỏng hàm răng đang khép chặt.
Lạc Hưởng Ngôn không chút lưu tình công kích tiến vào, đầu lưỡi mạnh mẽ hung hăng quét sạch, chuyên chọn địa phương Tang Đồng nhạy cảm, chút nhẹ chút nặng trêu chọc.
Tang Đồng sao có thể là đối thủ của Lạc Hưởng Ngôn, rất nhanh liền bị đánh tơi bời, ở trong ngực hắn hóa thành một vũng nước.
Lạc Hưởng Ngôn hôn dần dần triền miên, vừa cường thế lại dịu dàng liếm mút, một tay vững vàng giữ chặt cô ở trước ngực, một tay lục lọi mò đến bên hông Tang Đồng, dò xét tiến vào trong quần áo, ở trên da thịt nhẵn nhụi mà nhạy cảm chậm rãi vuốt ve.
Tang Đồng cảm thấy cả cột sống đều tê rần, hốt hoảng đè lại bàn tay đang đốt lửa xung quanh của hắn, cố gắng nghiêng đầu sang một bên, hít thở dồn dập nói: “Chờ, chờ một chút…… Như vậy có thể hay không quá nhanh?”
Lạc Hưởng Ngôn lồng ngực phập phồng lên xuống, vô cùng bất mãn cau mày: “Nhanh? Chúng ta cũng đã kết hôn ba năm rồi còn nói là nhanh?”
Tang Đồng tránh ra, lấy tay chống đỡ ở trước ngực hắn, thở hổn hển nói: “Không được…… Em còn chưa chuẩn bị tốt!”
Sau đó không đợi Lạc Hưởng Ngôn nói ra bất mãn, lập tức chạy về phòng của mình.
Đóng cửa lại, Tang Đồng mới phát hiện ra tim mình đập thật nhanh, chân cũng mềm nhũn chống đỡ không được cơ thể, dựa lưng vào cửa ngồi bệt xuống, Tang Đồng vuốt đôi môi sưng đỏ, ha ha cười lên.
Lạc Hưởng Ngôn đã thật lâu không có đối với cô đùa bỡn lưu manh. Thật ra thì trước khi kết hôn, Lạc Hưởng Ngôn luôn đặc biệt thích ngoài ý muốn chiếm tiện nghi của cô, sau khi kết hôn ngược lại thu liễm rất nhiều.
Nhớ khi ấy Tang Đồng mới vừa nhận được vòng nguyệt quế ca hậu không bao lâu, Hannah đã giúp cô tiếp nhận quảng cáo trang sức của Phong Thượng.
Lúc ấy có một vài báo chí nói, Tang Đồng có thể lấy được Kim Bách Linh giải thưởng nữ ca sĩ xuất sắc nhất, không phải là nhờ Lạc Nhị gia ủng hộ sao. Mặc dù cũng có rất nhiều người ái mộ kiên trì ủng hộ cô, nhưng Tang Đồng trong lòng không thể không thất vọng.
Vì vậy khi nhận được quảng cáo trang sức của Phong Thượng dưới trướng Lạc thị, Tang Đồng trong lòng vô cùng.khó chịu
Hannah chỉa thẳng vô lỗ mũi cô mà mắng: “Lúc này em nói gì cũng vô ích! Đừng nói em có thực lực, coi như em dựa vào quy tắc ngầm đi lên, vậy thì thế nào! Em càng chột dạ những người đó lại càng vui vẻ! Chị mặc kệ em, em là nghệ sĩ của Mia, phải có tự giác của người nghệ sĩ, đừng nghĩ muốn làm gì thì làm, em còn chưa có tư cách nói không!”
Tang Đồng mặc dù bằng mọi cách không tình nguyện, cũng đành phải ngoan ngoãn đi chụp hình.
Phong Thượng quảng cáo trang sức dưới trướng Lạc thị ra đời không lâu, so với Vinh Hiển của Lạc thị, Phong Thượng có thể coi như nghề phụ. Nhưng là dù vậy, có thể leo lên Lạc thị, đối với rất nhiều nghệ sĩ mà nói, cũng là một cơ hội rất tốt.
Phong Thượng lần này tính chụp một chuỗi quảng cáo, cải biên từ chuyện cổ của Andersen Bà chúa Tuyết.
Trong chuyện xưa nam nữ diễn viên chính là thanh mai trúc mã, nam chính tặng nàng một chậu hoa hồng tự tay trồng làm tín vật đính ước, sau đó nam chính bị Bà chúa Tuyết nhốt vào trong lâu đài băng tuyết, cũng bị hoàng hậu dùng ma pháp mê hoặc mất đi trí nhớ. Nữ chính trải qua thiên tân vạn khổ tìm được hắn, thế nhưng hắn lại không nhớ rõ nàng, trở nên hết sức lạnh lùng, không có chút nhân khí. Nữ chính rất đau lòng, nhịn không được thương tâm khóc rơi lệ, nước mắt hóa thành một đóa thủy tinh khắc hoa hồng, khiến lòng của nam chính dần dần hòa tan, cuối cùng nhớ lại quá khứ. Sau đó hai người đồng tâm hiệp lực, phá vỡ cung điện ma pháp của Bà chúa Tuyết quay về Liễu gia, cuối cùng cùng nhau cử hành hôn lễ ấm áp, ở trong tiết trời xuân về hoa nở trao đổi nhẫn cưới.
Tang Đồng diễn chính là vai nữ chính, cùng diễn chung vai nam chính là diễn viên thần tượng đang được yêu thích Ninh Phi.
Tang Đồng mặc vào chiếc váy mang phong cách Tây Phương cung đình trước đây, làn váy thật to kéo dài trên mặt đất, tóc quấn cao đeo đồ trang sức Phong Thượng, có vẻ hoạt bát đáng yêu.
Trang điểm tốt, Tang Đồng và Ninh Phi đứng chung với nhau, hướng về phía ống kính bày ra các tư thế phong phú, chính thức chụp ảnh cho lần tuyên truyền đầu tiên.
Hình rất thuận lợi chụp xong, đạo diễn cho mọi người nghỉ ngơi một chút, Tang Đồng cầm kịch bản đi qua một bên xem, không có bao nhiêu lời kịch, quảng cáo tổng cộng chia làm ba đoạn, không tính là khó khăn.
Tang Đồng chuyên tâm đọc thuộc lời thoại, đột nhiên nghe được trên đỉnh đầu có tiếng ho khan nhè nhẹ truyền đến.
Tang Đồng ngẩng đầu lên, liền chống lại ánh mắt cười như không cười của Lạc Hưởng Ngôn.
“Lạc Nhị gia tại sao lại ở chỗ này?”
Lạc Hưởng Ngôn cúi người xuống, đưa tay rút kịch bản nhìn một chút, không chút để ý nói: “Phong Thượng là sản nghiệp của tôi, em đang công tác tại Phong Thượng, ta đương nhiên muốn tới xem một chút.”
Tang Đồng đứng lên, nhàn nhạt nói: “Lạc Nhị gia không yên lòng? Sợ tôi diễn không tốt?”
Lạc Hưởng Ngôn chợt nhíu mày, khép lại kịch bản, nhìn chằm chằm Tang Đồng ánh mắt mang ý hỏi: “Em đây là đang giả ngây giả ngô không biết, hay là đang chơi trò lạc mềm buộc chặt?”
Tang Đồng không nhịn được, lườm hắn khinh thường nói: “Lạc Nhị gia dựa vào đâu nói như vậy? Anh không khỏi quá đề cao mình rồi đó!”
“Vậy không phải?”
“Đều không phải!” Tang Đồng tức giận liếc mắt.
Lạc Hưởng Ngôn sáng tỏ gật gật đầu: “Xem ra em còn không biết tôi đáng giá bao nhiêu rồi.”
Tang Đồng không thể tin nổi nhìn chằm chằm hắn, thật sự không hiểu sao trên thế giới có thể có người vô sỉ như vậy tồn tại.
Tang Đồng cười lạnh: “Tôi chỉ biết anh bao nhiêu sức nhẹ!”
Ngụ ý chính là đang mắng chửi người tiện rồi.
Thật ra thì với thân phận địa vị Lạc Hưởng Ngôn lúc đó, thật không có mấy người dám cùng hắn nói như vậy. Tang Đồng mặc dù trẻ tuổi, nhưng cũng bước từ thấp bò lên cao ở trong giới hai ba năm, không phải không hiểu thế thái nhân tình. Nhưng không biết vì sao a, cô luôn không nhịn được cùng Lạc Hưởng Ngôn đối chọi gay gắt, có lẽ trong tiềm thức cảm thấy Lạc Hưởng Ngôn cũng sẽ không thật cùng cô tức giận.
Quả nhiên Lạc Hưởng Ngôn nghe vậy mặt không đổi sắc, đưa kịch bản trong tay trả lại cho cô nói: “Chỉ cần em nguyện ý, loại này quảng cáo chẳng qua chỉ là chuyện vặt mà thôi, ra album, phim truyền hình, đóng phim…… Em muốn tung hoành ở lĩnh vực nào cũng có thể.”
Tang Đồng bị tức điên : “Nhị gia anh hôm nay ra cửa có phải quên uống thuốc hay không? Không sợ nói cho anh biết, tôi thật đúng là không lạ gì mình có thể nổi tiếng bao nhiêu! Anh thích làm gì thì làm, quảng cáo này anh muốn loại tôi tôi cũng không ngại, tùy anh!”
Tang Đồng nói xong cũng khí thế hung hăng xoay người, chạy đi tìm Ninh Phi luyện tập.
Lạc Hưởng Ngôn đứng tại chỗ, vốn là nghe nói người đại diện quảng cáo có Tang Đồng, hắn hưng phấn bừng bừng dời lại mấy cuộc hội nghị chạy tới, bây giờ suy nghĩ một chút, không khỏi cảm thấy có chút hào hứng.