Nhìn thấy Huy Vũ nằm bất động trên giường, Tô Chí Khanh mặt mày đổi sắc liền trầm giọng: “Huy Vũ thế nào rồi?”
Không ai có thái độ kinh ngạc khi nhìn thấy sự trở về thình lình của Chí Khanh và Phạm Long. Vừa rồi bọn họ nhận được liên lạc từ tâm phúc của Phạm Long, sớm đã biết bọn họ sẽ quay về trong đêm nay. Chỉ là khi nghe thấy câu hỏi của Chí Khanh, mọi người trong phòng liền trở lại với trạng thái trầm lặng.
“Cũng may Hạo Nhân kịp thời đưa về đến đây. Tớ đã cho Huy Vũ uống thuốc giải, nhanh thì sáng mai sẽ tỉnh lại.” Dương Nhẫn lên tiếng trả lời, anh ta kéo tấm chăn lên đấp lên người Huy Vũ rồi bỏ đi tới ghế sofa tùy tiện ngồi xuống.
Thấy bàn tay của Dương Nhẫn vẫn đang chảy máu, Thế Phong lấy thuốc sát trùng và vải băng tới ngồi cạnh: “Tớ băng tay giúp cậu.”
Phạm Long quay sang nhìn Hạo Nhân đang trong bộ dạng thảm hại không kém liền nhíu mày lên tiếng: “Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Lão già Lục Thông có vấn đề?”
Nghe thấy câu hỏi đầy nghi ngờ của Phạm Long, Hạo Nhân cũng đoán được hòn đảo mà Chí Khanh và Phạm Long tìm đến cũng quỷ dị không kém.
“Lục Thông thì có liên quan gì?” Ngay khi Hạo Nhân đưa Huy Vũ vào đây, đám người Long Thành vì lo lắng cho Huy Vũ nên không ai còn tâm trạng quan tâm đến tình hình dẫn đến cục diện tồi tệ này. Đến khi nghe Phạm Long hỏi đến, Long Thành mới sực nhớ ra.
Phạm Long không trả lời câu hỏi của Long Thành, vì đáp án chỉ có mỗi Hạo Nhân là người duy nhất ở đây có được. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Hạo Nhân vốn tự lúc nào đã ngồi trên cạnh giường ngay bên cạnh Huy Vũ đang nằm.
Hạo Nhân không rời mắt nhìn bất kì ai, chỉ chung thủy nhìn về một phía, mệt mỏi mở miệng: “Lục Thông là do Chu Khắc Kiệt sắp đặt.”
“Sao?” Như một tiếng sét đánh vào tai, gương mặt mọi người chợt biến sắc, như khó tin vào sự thật vừa mới nghe thấy. Ngay cả Thế Phong đang băng vết thương ở bàn tay của Dương Nhẫn cũng kinh hãi thốt lên.
Đáp trả lại dáng vẻ kinh ngạc và chờ đợi từ mọi người, Hạo Nhân chậm rãi kể lại mọi tình tiết đã diễn ra trên hòn đảo. Về việc tàu chiến của bọn họ bị rắc rối bởi khối nam châm khổng lồ dưới chân hòn đảo, rồi đến việc đối đầu với hàng chục con cá mập trắng trên đại dương. Tiếp đến việc gặp phải tộc người thổ dân rồi để lạc mất Huy Vũ và Thái Mi. Từng lời kể, từng chi tiết, từng tình huống lần lượt được Hạo Nhân trần thuật cặn kẻ và ngắn gọn nhất. Hạo Nhân kể đến đoạn đám người bọn họ vừa tìm được Huy Vũ và Thái Mi ngoài bờ đảo thì một tiếng động thật lớn vang ra cắt đứt ngay lời đang kể của Hạo Nhân.
Chí Khanh tàn nhẫn một cách liều mạng siết chặt nắm tay đấm một cái trời giáng vào vách tường bên cạnh. Sâu thẫm tận cùng của đáy mắt lóe lên tia lãnh khóc, bắn ra tia nhìn giết người, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Chu Khắc Kiệt, Chu gia, hay lắm!... Được lắm!”
Chỉ hận đối phương là một gia tộc lớn mạnh không thể nói đánh là đánh, Chí Khanh siết chặt nắm tay vẫn đang đặt trên vách tường đến rỉ máu.
Im lặng, căn phòng vốn không tới mười người lại rơi hẳn vào bầu không khí nặng nề, tiếng thở dồn dập nhưng lại kìm chế nuốt ngược vào tim. Không ai lên tiếng, toàn thân chỉ phát ra sát khí hận thù nhiều năm không dứt. Hận cũ thù mới, tin hẳn giữa hai gia tộc Chu Long vào một ngày không xa sẽ có một trận sống chết khoái động đất trời.
Bịch... Hạo Nhân đột nhiên đứng lên, anh ta xoay người về phía Long Thành, dứt khoác quỳ một cái thật mạnh xuống nền nhà. Ngay khi mọi người không biết Hạo Nhân đang làm gì thì anh ta cúi đầu trước Long Thành, cất giọng nặng nề xen lẫn cắn rứt: “Ba, là con không bảo vệ được Huy Vũ. Là con vô dụng, ba trách phạt con đi, như thế nào cũng được. Dù sao con cũng không thể tha thứ cho bản thân con.”
Hạo Nhân đi cùng Huy Vũ, trong khi Huy Vũ trúng độc dẫn đến nguy hiểm đến tính mạng, còn Hạo Nhân lại lành lặn không chút thương tích. Điều này tất nhiên sẽ khiến Hạo Nhân dáy lên cảm giác áy náy, lương tâm vì thế cũng tự dằn vặt.
Tuy Hạo Nhân cúi mặt không ai nhìn thấy được biểu tình gương mặt của anh ta lúc này là thế nào, nhưng không ai không hiểu được tâm trạng lúc này của anh ta.
Nhíu mày nhìn Hạo Nhân đang quỳ gối trước mặt, Long Thành không hài lòng liền hằn giọng: “Rơi vào tình cảnh đó, như thế nào lại nói con vô dụng? Con như thế nào lẽ nào ba không hiểu, đứng lên đi!”
“Nhưng con...” Hạo Nhân ngẩng mặt, đáy mắt đỏ hằn định lên tiếng lại bị lời nói của Vĩ Thành cắt ngang: “Cậu cũng đã cố hết sức.” Nói dứt lời liền đưa tay vỗ vai an ủi Hạo Nhân.
“Huy Vũ đã không còn trong tình trạng nguy hiểm. May mắn là con không xảy ra chuyện gì. Chí Khanh và Phạm Long cũng an toàn trở về. Đứa nào cũng là con của ba, ba không muốn ai trong số các con đều gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Tất cả đều lành lặn trước mặt ba, như vậy rất tốt.”
Long Thành ngay sau khi nhận sáu người Chí Khanh làm con nuôi, ông chưa một lần phân biệt đối xử khác biệt gì với Huy Vũ. Dù là con ruột hay con nuôi, đã gọi ông một tiếng ba thì suốt đời đều là con ruột của ông.
Ngay sau khi dứt lời nói, Long Thành bất chợt ho khẽ, ông vội đưa tay vuốt ngực nhưng cơn đau không những kéo dài còn mỗi lúc một nặng nề. Viên đạn trước kia bay thẳng vào bên ngực lại ảnh hưởng đến lá phổi. Trong suốt nhiều năm nay, tuy đã được Dương Nhẫn điều chế phương thuốc giảm đau hiệu quả nhưng vào thời khắc hay tin Huy Vũ trúng độc, cơn bệnh lại tàn nhẫn tái phát khiến ông mặt mũi tái mét cứ thế mà nhíu chặt đôi mắt kìm hãm cơn đau.
Đám người Chí Khanh nhìn thấy Long Thành ho đến mặt mũi trắng bệch, cả đám bày ra ánh mắt kinh hãi. Ngoại trừ Hạo Nhân vẫn đang còn quỳ gối, năm người còn lại của Chí Khanh cũng nhanh như cắt xoay người tiến lại gần cùng hướng về phía Long Thành đồng lọat quỳ xuống. Cả sáu người không cùng hẹn lại cùng lúc đồng thanh: “Ba!”
Ngữ điệu vang ra rõ ràng vô cùng lo lắng.
Trần Hải đứng cạnh cũng lo lắng không kém vội lên tiếng: “Lão đại...”
Lời nói của Trần Hải bị bàn tay của Long Thành đưa lên ngăn chặn, kìm nén cơn ho, ông khó khăn mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Không sao!”
Lại chuyển tầm nhìn về phía sáu người con đang quỳ gối nhìn ông với ánh mắt thật lòng là vì ông mà lo sợ. Ông mỉm cười, gật đầu nói: “Tốt lắm!... Tốt lắm!”
Không biết là do ông nuôi dạy con tốt, hay vì ông nhận được phúc phận gì lại có được bảy người con hiếu thuận thế này. Theo như tuổi đời từng trãi mà ông chứng kiến, rất nhiều trong một gia tộc lại bị hủy hoại bởi những đứa con ruột thịt mà tranh giành gia sản đến tự tàn sát lẫn nhau. Nhưng bảy người con này của ông không ai huyết thống với ai lại rất mực yêu thương quan tâm lẫn nhau. Không chút thiệt hà so sánh thiệt hơn, không vì quyền lực mà tự bài trừ lẫn nhau, vẫn gắn kết một lòng vì một Long gia bề thế.
Trước kia ông từng hận ông trời tại sao lại đối xử với ông tệ bạc, nhưng vào lúc này ông lại vô cùng cảm kích. Cảm kích vì ông trời đã bồi thường lại cho ông một giá trị thích đáng. Có được bảy người con như đám người Huy Vũ, đời này của ông thật không uổng phí.
Thế Phong không che dấu nổi bất an vội nói: “Ba thấy trong người thế nào rồi?”
“Ba, con xem bệnh giúp ba!” Dương Nhẫn là bác sĩ, anh ta hiểu bệnh tình của Long Thành nhất, ba của anh ta đột nhiên ho dữ dội chắc chắn sức khỏe rõ là đã suy sụp rất nhiều. Sự sợ hãi vừa thoáng hiện lại tiếp lời Thế Phong. Câu nói vừa dứt, Dương Nhẫn vẫn còn đang quỳ nhanh nhẹn dùng hai đầu gối đi nhanh về phía Long Thành.
Nhưng Dương Nhẫn lập tức dừng chân khi Long Thành đưa tay cự tuyệt ngăn cản. Ngồi trên chiếc ghế sofa nhìn sáu người con đang quỳ gối vì lo lắng sức khỏe của ông mà trở nên hoang mang. Lồng ngực đang tức nghẽn bởi cơn ho vừa rồi cũng dần trở nên ấm áp, ông mỉm cười: “Ba biết các con là vì lo lắng cho ba.”
Dừng lại trong chốc lát, Long Thành lại lên tiếng, ngữ giọng đều đều hoàn toàn không giống với người vừa trãi qua một trận ho kịch liệt: “Bảy người các con đều là những người đứng đầu trong Long gia, là những người nắm quyền hành sinh tử của cả gia tộc. Ba hiện tại là lão đại, nhưng tương lai của các con cũng là lão đại. Lần này ba không tính, nhưng sau ngày hôm nay, nếu không phải là ba chết thì bảy người các con không một ai được tùy tiện quỳ gối trước mặt người khác. Là người đứng đầu của Long gia không được phép nhu nhược, con trai của Long Thành này cũng không được chịu thua thiệt trước người khác.”
Sáu người Chí Khanh vẫn đang quỳ gối nhìn Long Thành. Trong suốt mười lăm năm qua, Long Thành vừa là người cha sinh, vừa là người mẹ đẻ. Trong lòng bọn họ, ông còn hơn cả cha mẹ ruột thịt. Thế nên dù Long Thành đã nói lời kiên định như thế, nhưng phận làm con sao có thể không lo lắng khi thấy ba của mình đang phải cố gắng chịu đựng cơn đau trong người.
“Ba yên tâm, Tô Chí Khanh con xin thề. Nỗi nhục ngày hôm nay mà Chu gia đã mang đến cho Long gia chúng ta. Bảy người bọn con vào một ngày không xa nhất định sẽ khiến cho Chu gia phải trả cả vốn lẫn lãi.” Tô Chí Khanh lạnh giọng lên tiếng, ánh mắt thù hằn rõ ràng là như muốn giết người. Dương Nhẫn không mấy dễ dàng mới có thể khắc chế được cơn bệnh của ba. Chu gia dám làm cho Huy Vũ tính mạng cận kề, lại khiến ba lo lắng bất an. Nếu tính cả vốn lẫn lãi, dù là san bằng cả tộc họ Chu cũng không thể bù đắp nỗi oán hận này.
Dứt lời Chí Khanh liền đứng lên, năm người còn lại cũng đứng lên theo. Nếu Long Thành đã muốn bọn họ không quỳ thì tất nhiên bọn họ sẽ làm theo lời dạy của ông.
Long Thành khẽ nhuếch lên nụ cười hài lòng, ông định lên tiếng nói gì đó thì bị giọng nói mang phần kinh ngạc lẫn vui mừng từ Trần Hải đứng phía sau vang ra: “Đại thiếu gia!”