Một đêm không mấy dễ dàng trôi qua vô cùng chậm rãi, màng đêm yên tĩnh, điên cuồng và càng trở nên đáng sợ khi một cơn mưa dầm đỗ xuống dập tắt ngọn lửa được đốt từ đám củi khô. Đèn pin đã sử dụng hết, ngọn lửa thấp sáng cũng bị dập tắt, bóng tối bao trùm dưới cơn mưa lạnh lẽo. Bầu không khí càng trở nên u ám, nặng nề khiến cả đoàn người dường như nín thở. Không thể dùng mắt quan sát, chỉ có thể dùng tai thăm dò động tĩnh, tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ.
Huy Vũ từ khi nào đã cởi chiếc áo ngoài ra khoác lên người Thái Mi, cô mệt mỏi ngủ say mê đến quên cả đất trời. Hắn đưa toàn bộ cơ thể Thái Mi nằm gọn trong lòng hắn, dùng cơ thể to lớn của hắn giúp cô che chắn cơn mưa, để cô có thể yên ổn ngủ trong lòng hắn. Tuy vậy vẫn không tránh khỏi cơn mưa tạt vào người, quần áo của Thái Mi và Huy Vũ ướt sũng. Nhiệt độ Huy Vũ tỏa ra vô cùng ấm áp, dù Thái Mi ngủ say mê nhưng cơ thể lạnh lẽo theo quán tính ôm chặt lấy hắn.
Thời gian một đêm kéo dài tưởng chừng như một năm đằng đẳng, tâm trạng căng thẳng phập phồng dần được đánh lùi khi mặt trời đã ló dạng. Ánh sáng kéo tới đẩy lùi màng đêm, cơn mưa dầm nhanh chóng tan đi. Đoàn người lúc này mới yên tâm thở phào, suốt cả đêm tuy thay phiên canh gác nhưng không một ai dám chợp mắt, cả đoàn người hoàn toàn kiệt sức.
Thái Mi thức dậy với thể trạng uể oải chưa từng thấy, cô còn tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy quần áo của cô ướt sũng. Nhìn thấy Huy Vũ và mọi người, cả thảm cỏ bên dưới đều không khác gì với cô, vậy ra là do trời mưa, thảo nào trong lúc ngủ cô lại cảm thấy lạnh đến thấu xương. Thái Mi phát hiện áo của Huy Vũ đang khoác trên người cô, cánh tay của hắn vẫn ôm lấy cô không chút nới lỏng. Thái Mi chau mày, Huy Vũ ôm cô suốt đêm, lẽ nào hắn không biết mỏi tay?
Thấy Huy Vũ cúi đầu nhìn mình, Thái Mi lên tiếng hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm gì?” Cô lấy chiếc áo khoác trả lại cho Huy Vũ, việc hắn hy sinh chiếc áo giúp cô đở lạnh thật khiến cô vô cùng cảm kích. Nhưng với tình hình mạng sống đang ở ngay trung tâm nguy hiểm, cảm kích hay không không còn là vấn đề bận tâm đến.
Nhận lấy chiếc áo từ tay Thái Mi, Huy Vũ nhếch mép: “Có thể làm gì thì cứ làm.”
Huy Vũ đảo mắt nhìn quanh đoàn người quần áo vẫn còn ướt dính sát vào cơ thể, hắn cất giọng trầm trầm: “Chris, anh dẫn người đi kiểm tra tình hình xung quanh. Jushtin dẫn người đi tìm thức ăn và nguồn nước. Lâm cố gắng dò sóng kết nối với bên ngoài. Số người còn lại theo tôi ra bờ đảo.”
Không biết đến khi nào mới có tri viện tìm đến, đoàn người vừa mệt mỏi lại không có thức ăn nước uống, một khi chạm phải thổ dân e sẽ không đủ sức ứng phó. Đám cua dừa tối qua cùng lúc bò đi chắc hẳn vì biết trời sắp có mưa nên tìm hang động để ẩn núp. Lúc này đoàn người ra ngoài bờ đảo lại chính là nơi an toàn nhất.
Ngay khi đám người Chris vừa nhận lệnh chuẩn bị rời đi thì Huy Vũ hơi cau mày, hắn kéo Thái Mi gần về phía hắn đồng thời đưa bàn tay lên, mọi người lập tức dừng hoạt động.
“Kẻ nên đến cuối cùng cũng đã đến.” Hạo Nhân đưa mắt nhìn về phía xa xa của cánh đồng cỏ cao lớn trãi dài một màu xanh bát ngát, nơi đó vừa phát ra tiếng động. Cơn gió thoảng qua mang theo mùi nguy hiểm và sát khí, đoàn người lập tức trở về trạng thái cảnh giác, khẩu súng trên tay như thể sẵn sàng nả đạn bất kì mọi lúc.
Hơn lúc nào hết Thái Mi lúc này vô cùng tĩnh táo, chỉ cần không phải là quái vật, không phải là những loài động vật khổng lồ. Chỉ cần đó là con người, dù thổ dân da đỏ là tộc người nguy hiểm nhưng đám Huy Vũ lại chính là những sát thủ giết người chớp nhoáng.
“Tôi cho các người tự quyền bắn giết.” Huy Vũ lạnh lùng lên tiếng.
Vút… Tiếng vun vút vừa vang ra, hàng chục ngọn giáo từ những lùm cỏ bay thẳng về phía đoàn người. Huy Vũ túm lấy Thái Mi lách người ra phía sau thân cây bên cạnh. Hạo Nhân và mọi người phản xạ cực nhanh cùng lúc tìm về thân cây lẫn tránh. Nhưng làng giáo lao nhanh chớp nhoáng với số lượng nhiều kinh khủng như mưa rơi, nhiều người không kịp tìm chỗ núp đã lãnh trọn ngọn giáo cấm xuyên qua người.
Thái Mi sầm mặt, chỉ nhìn lượng giáo bay tới tấp nhiều vô số kể cũng đủ hình dung đối phương kéo tới với con số không hẳn chỉ có vài chục.
Tìm được một vị trí dấu mình an toàn, sau vài giây đoàn người không còn nhìn thấy những ngọn giáo bay tới. Thái Mi cẩn thận thò đầu nhìn về phía xuất nguồn những ngọn giáo.
Nơi cánh đồng cỏ mọc cao vút tức thì nhiều vị trí bị gãy rạt sang hai bên, thậm chí bị đè bẹp giẫm nát. Cả một đoàn người toàn đàn ông với cơ thể trần chuồng, cơ bấp cuồn cuộn, tóc tai khô ráp lũ xũ, gương mặt bậm trợn với hai bên tay cầm đủ loại vũ khí bằng đá thô sơ hung hăng chạy về phía đoàn người đang ẩn núp.
Không có những ngọn giáo phóng tới, đoàn người lúc này mới có thể đáp trả lại đối phương. Đã trực tiếp giáp mặt với đám thổ dân, Huy Vũ không cần phải e dè, khẩu súng giảm thanh không còn cầm trên tay mà thay vào đó là những cây súng tiểu liên cùng mọi người sả tới tấp vào đám thổ dân đang hầm hổ kéo tới.
Đối với người khác, gặp phải thổ dân tấn công có thể là nguy hiểm, nhưng đối với người của Long gia thì đây không phải là chuyện quá mức nghiêm trọng. Ban đầu là vì bất ngờ bị phóng giáo nên mới có nhiều người thiệt mạng, bây giờ đã trực diện giáp mặt thì vấn đề hạ gục đối phương chỉ là chuyện nhỏ.
Tiếng súng sắc nhọn nổ ra ầm vang, một loạt đạn bay về phía đám người da đỏ. Thái Mi không cần động thủ nhàn rỗi đứng nhìn về phía những người chạy đầu bị đạn xé nát người, máu bắn tung tóe. Hai đầu lông mày của cô nhíu chặt, đám thổ dân chưa ăn trúng đạn nhìn thấy chiến hữu của mình chết thảm, bọn họ dường như càng gia tăng mức độ hung bạo, đôi mắt đỏ ngầu như màu máu hét lên thật lớn bất chấp làn đạn bay tới mà cố sức lao nhanh về phía bọn cô. Bộ dạng hung dữ của đám thổ dân khiến Thái Mi cảm thấy rùng rợn.
Suốt cả một đêm tồn tại trong bóng tối, đoàn người không dám chợp mắt một phần là lo sợ sự tấn công bất ngờ của thổ dân. Bây giờ đã có đủ ánh sáng, là cơ hội tốt tất nhiên phải tiêu diệt toàn bộ. Một loạt súng khác lại bắn ra với khí thế hung tàn không cho đám thổ dân có cơ hội lại gần hơn.
Hơn một ngày trôi qua tâm trạng người của Long gia vốn không được mấy dễ chịu, nguy hiểm luôn rình rập cộng với những người anh em đi cùng lần lượt chết không ít. Cơn tức giận không có cơ hội bộc phát thì đám thổ dân lại tự mang mạng đến cho họ trút giận. Cùng với việc Huy Vũ cho bọn họ toàn quyền xử lí, thế nên mọi bực tức trong người lập tức phát ra. Lấy bắn giết, lấy chết chóc, lấy cảnh máu tanh trãi đầy làm thứ đồ xả stress.
Trước mắt Thái Mi là cảnh chết chóc rợn người, cô nhìn không ra nổi đã có bao nhiêu người bị xé nát cơ thể. Một bên là vũ khí thô sơ nguyên thủy, một bên là súng đạn hiện đại có sức hủy diệt kinh hồn. Thời đại văn minh với công nghệ tân tiến, Thái Mi ngao ngán lắc đầu, đúng là chênh lệch quá lớn, thiệt thòi cũng chỉ là những thứ đồ lạc hậu.
Đám thổ dân ở phía sau dường như đã nhận thấy không phải là đối thủ của đoàn người lạ mặt, bọn họ quay đầu lẫn mình vào những bụi cỏ cao cao nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm.
“Không cho một ai sống sót.” Huy Vũ đột nhiên ra lệnh. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, vào thời điểm này tuy hắn không thể giết hết toàn bộ người trên đảo, nhưng với những người vừa tấn công hắn, cả nửa mạng sống cũng đừng mong quay về báo tin.
Hạo Nhân lập tức hét lên: “Ném bom!”
Bùm… Tiếng nổ vang ra ngay sau lời ra lệnh của Hạo Nhân. Động tác của những người Long gia ra tay chớp nhoáng, trong mọi trường hợp dường như luôn trong tư thế sẵn sàng. Những quả bom được ném ra, phía bên kia lùm cỏ vang ra những tiếng nổ lớn và tiếng la hét thất thanh.
Sau đám khói bốc lên đầy trời, Thái Mi chỉ nhìn thấy cánh đồng cỏ màu xanh tươi tốt giờ trở thành bãi hoang tàn cháy rụi. Đám thổ dân quay đầu chạy dù không gặp trúng bom cũng không thể thoát được ngọn lửa đang mặc sức tàn phá cánh đồng. Kết cục của những kẻ đối đầu với Huy Vũ đều là những cái chết thê thảm nhất, tàn ác nhất.
“Đi!” Huy Vũ nhếch mép nhả ra một chữ, nhanh chóng ôm Thái Mi đi.
Những đoàn người trước kia từng kéo đến vì không đủ vũ khí và nhân lực phòng vệ mới dễ dàng bị đám thổ dân giết hại. Đám thổ dân tự cho mình là vua của đảo, xem thường những người lạ mặt kéo đến nên cũng không xem đám người Huy Vũ ra gì. Nhưng bọn họ không biết rằng bản thân đang đối diện với những phần tử nguy hiểm, dù khu rừng là chiến trường của bọn họ nhưng súng đạn lại chiến thắng tất cả.
Một tóp người đã chết, tất nhiên sẽ có tóp người khác kéo đến. Bọn thổ dân dù thông minh hay ngu ngốc nhất định sẽ không dám trực diện tấn công như vừa rồi mà sẽ tìm cách tấn công đám Huy Vũ theo cách riêng của bọn họ. Huy Vũ biết được điều này nên hắn mới lệnh đoàn người mau chóng rời đi. Ra đến bờ đảo nếu không có bày cua dừa kia thì với địa hình trống trãi, đám thổ dân tuyệt đối không dám tấn công đoàn người.
“Tôi có thể tự đi!” Vừa nói Thái Mi vừa rút tay cô ra khỏi bàn tay của Huy Vũ. Cô không bị thương, hai chân cô vẫn đi rất tốt, tay của cô cầm súng là để bắn trả nguy hiểm chứ không phải để Huy Vũ luôn nắm chặt kéo đi thế này. Thái Mi biết đi bên cạnh Huy Vũ sẽ an toàn hơn, nhưng cô cảm thấy giữa cô với hắn không thân thiết đến mức phải luôn đồng hành với nhau.
Huy Vũ thấy vậy hơi nhíu mày: “Vậy thì tự cô chú ý!” Nói xong Huy Vũ tiếp tục dẫn đầu đoàn người đi nhanh về phía trước. Hắn biết Thái Mi không thích tiếp xúc với hắn, nhưng hắn biết đây không phải là thời điểm hắn tranh cãi hay bắt ép cô làm theo ý hắn. Để tay của cô được tự do, ít ra khi cảm thấy nguy hiểm vẫn có thể dễ dàng tự vệ.
“Cô phải luôn bám sát theo chúng tôi!” Hạo Nhân lên tiếng nhắc nhở, vừa rồi Thái Mi luôn có Huy Vũ bên cạnh nên anh ta mới an tâm về cô. Nhưng giờ Thái Mi có sự tránh né với Huy Vũ, Hạo Nhân thật sự không yên tâm nếu lại có thứ gì đó tấn công.
Thái Mi gương mặt nghiêm túc, liếc mắt trả lời với Hạo Nhân: “Tôi biết!”
Đột nhiên một chấn rung dữ dội vang ra khiến cơ thể mọi người hơi chao đảo. Cảm giác mặt đất như đang cử động, Thái Mi đanh mặt: “Chuyện gì vậy?”
Chấn rung diễn ra rất nhanh rồi trở về lại trạng thái bình yên vốn có. Huy Vũ đảo mắt nhìn quanh không thấy có điều bất thường, nhưng chấn rung vừa rồi không phải chỉ là chuyện ngẫu nhiên. Hắn di chuyển nhanh hơn về phía trước vừa lên tiếng thúc giục: “Đi mau!”
Chân của Thái Mi cũng vội bước nhanh hơn để bắt kịp với đoàn người: “Không phải lại là những con quái vật khổng lồ khác chứ?”
Hạo Nhân gương mặt thận trọng mở miệng trả lời: “Không phải do quái vật, là mặt đất tự chuyển động.”
Đáy mắt Thái Mi lóe lên tia kinh hoàng: “Núi lửa ư, không đúng, lẻ nào là động đất?” Mặt đất tự chuyển động, nghe như đây là vấn đề của thiên nhiên.
“Tôi không biết!” Hạo Nhân trả lời dứt khoác. Anh ta chỉ cảm nhận được sự rung chuyển xuất phát từ lòng đất, xung quanh không có mùi nguy hiểm nên anh ta mới khẳng định không phải do sự di chuyển của quái vật khổng lồ mà Thái Mi vừa nói.
“Thiếu gia, phía trước có nguồn nước!” Nhìn thấy một con suối nhỏ chảy dọc theo lối đi, đám người Long gia sôi nổi hẳn lên. Con người ta có thể nhịn đói nhưng nhịn khát thì lại là điều rất khó khăn.
Huy Vũ đưa mắt nhìn địa hình xung quanh, quan sát không thấy sự ẩn núp của đám người da đỏ, hắn gật đầu: “Nghỉ ngơi một chút!”
Cả đoàn người vừa đói khát vừa kiệt sức nhìn thấy dòng suối như nhìn thấy kho báo. Thuộc hạ Long gia chạy về phía dòng suối, vừa dùng tay múc nước uống, vừa hất nước tưới ướt cả đầu tóc mặt mũi. Có người thậm chí nhảy xuống tắm, suốt cả đêm dầm mưa cùng với những trận đối mặt với nguy hiểm, mồ hôi bám riết khiến cơ thể vô cùng khó chịu. Cơ thể vừa tiếp xúc với nước trở nên hưng phấn hẳn lên.
Thái Mi không tỏ vẻ vội vàng, cô đứng nhìn đám đàn ông đang hớn hở như trẻ con nghịch nước. Nhìn thấy kẻ tắm, người uống nước, Thái Mi không biết nên khóc hay nên cười. Quả thật khi con người ta rơi vào bước đường cùng, vấn đề vệ sinh sạch sẽ chẳng còn gì là quan trọng.
Tuy là nghĩ vậy, Thái Mi vẫn không vì ngại bẩn mà để bản thân thiệt thòi. Cổ họng cô khô rát, có nguồn nước trước mắt không biết tận dụng đến khi chưa kịp rời khỏi hòn đảo, cô sẽ chết vì đói khát cũng nên lắm. Thái Mi ngang qua dòng người, cô không ngồi uống nước cùng Huy Vũ và Hạo Nhân mà đi về phía đầu dòng chảy thưởng thức những ngụm nước trong mát. Thời buổi văn minh, không biết sản sinh ra bao nhiêu hóa chất, những dòng sông dòng suối hầu như đều bị vấy bẩn, không còn tinh khiết được như dòng suối này.
A!... Thái Mi khẽ hét lên thành tiếng nhỏ, một cảm giác đau nhói như bị kiến cắn. Nhìn thấy con nhện to bằng ngón tay với hai màu sọc đen vàng xen kẻ nằm trên mu bàn tay, Thái Mi liền hất sang bên, con nhện rơi xuống dưới đất lập tức bò đi.
“Chuyện gì vậy?” Hạo Nhân từ xa đi tới, thấy Thái Mi cứ nhìn vào bàn tay của cô, không tránh khỏi tò mò anh ta lên tiếng hỏi.
Thái Mi thấy nơi bị cắn có chút tê tê, hiện lên một nốt đỏ như bị mũi chích, ngoài ra cơ thể không có biểu hiện khác thường nào. Cô ngẩng đầu nhìn Hạo Nhân: “Không có gì!”
Khóe môi Hạo Nhân cong lên tia cười, anh ta ngồi xuống ngay bên cạnh Thái Mi, chậm rãi mở miệng: “Hối hận không?”
Thái Mi quay mặt nhìn Hạo Nhân, cô không hiểu anh ta đang hỏi gì, liền nghe anh ta nói tiếp: “Nếu lại được lựa chọn, cô sẽ đi tìm Chí Khanh để báo tin hay là không?”
Huy Vũ đang ngồi trên một tảng đá, gương mặt hắn trầm tĩnh không khác gì mọi ngày. Tuy hắn không nhìn về phía Thái Mi và Hạo Nhân, nhưng những gì hai người vừa nói đều lọt cả vào tai hắn. Thái Mi trầm ngân một lát rồi nói: “Nếu được lựa chọn, tôi thà ở lại tàu chủ lực buồn chán vẫn không theo cùng anh và Huy Vũ tìm đến hòn đảo này.”
Huy Vũ cau mày, đáy mắt Hạo Nhân hơi dao động. Thái Mi nói tiếp: “Anh nói theo cùng các anh lên đảo sẽ có nhiều điều thú vị. Đúng là thú vị thật, tôi còn chưa dám nghĩ tới bản thân sẽ gặp phải đám quái vật và bọn người da đỏ đó. Giờ thì tốt rồi, ngay cả bản thân cũng chẳng biết còn có cơ hội thoát khỏi hòn đảo quỷ quái này hay không.” Nói xong Thái Mi cúi xuống rửa mặt, tự nhiên đến mức như thể cô không phải đang nói chuyện với Hạo Nhân.
Không nghe thấy người bên cạnh nói gì, Thái Mi lại quay đầu nhìn, chỉ thấy trong đôi mắt luôn có nét cười dịu dàng lại ánh lên tia áy náy. Thái Mi nhíu mày, sẵn bàn tay đang ngâm trong dòng suối, cô liền hất nước vào mặt Hạo Nhân.
Hạo Nhân như không ngờ đến hành động này của Thái Mi, anh ta đưa tay lao nước trên mặt, nhìn cô với ánh mắt không hiểu: “Cô làm gì vậy?”
Thấy gương mặt Hạo Nhân ướt sũng, Thái Mi cười cười: “Tôi thấy anh căng thẳng quá rồi, bày ra gương mặt nghiêm túc như vừa rồi tôi nhìn không quen.”
Trong bảy người Huy Vũ, Hạo Nhân là người đối xử tử tế với cô nhất, ít ra anh ta luôn dịu dàng với cô. Thế nên trong khoảng thời gian gần đây, cô đã xem Hạo Nhân như một người anh. Tất nhiên Hạo Nhân không thể bằng được với Chí Khanh, nhưng có thêm một người anh trai vẫn tốt hơn là gặp phải một người bá đạo như Huy Vũ.
Cảm thấy Thái Mi đang rất vui vẻ không giống với lời nói trách móc vừa rồi, vô thức nụ cười trên môi Hạo Nhân cũng cong lên tươi rói