Nhìn Thái Mi cứ cắm cúi ăn đồ ăn ngay trước mặt như thể những món ăn ngay trước mắt cô đều là những sơn hào hải vị, thực chất đó chỉ là những món ăn bình dân có bán ở khắp mọi nơi. Hào Cường ăn từ từ, nhiều khi nhìn Thái Mi ăn bất giác cậu cười vì hiếu kì.
“Món ăn của anh giống tôi, nhìn tôi gì chứ?”
Hào Cường ngước mặt nhìn Thái Mi, cô đang hỏi cậu ta nhưng tay và miệng cô không ngừng hoạt động nhét đồ ăn vào bụng. “Nhà hàng với những món ăn ngon cô không chịu lại đòi đến những nơi bình dân này. Món ăn ở đây đâu ngon nhưng cô ăn rất ngon miệng.” Nhìn phong thái của cô nàng chỉ hợp với những nhà hàng sang trọng nhưng không hiểu sao cô ta chỉ thích ăn ở những nơi dân dã.
Thái Mi nhún vai: “Quan trọng gì chứ. Tôi thấy ngon là được, ăn ở đâu cũng vậy!”
Hào Cường bỏ nĩa lên trên bàn, nhìn Thái Mi với ánh mắt hứng thú: “Dường như tôi và cô rất có duyên ở những nơi ăn uống thế này, cô thấy vậy chứ? Lần đầu gặp cũng ở trong tiệm mì quen đường. Lần thứ hai…”
“Lần thứ hai là anh tự tìm đến tôi ở tiệm bánh pizza, lần này là anh cùng tôi đi tới đây. Chỉ ngẩu nhiên một lần và anh cố tình hai lần tìm tôi, không có duyên.” Thái Mi chẳng thấy có duyên gì cả. Là Hào Cường tự tìm cô, nếu cô không đồng ý đi ăn với anh ta thì cũng chẳng có đến ba lần gặp nhau ở tiệm ăn.
Thừa nhận lời Thái Mi nói đúng, nhưng có nhất thiết phải nói rạch toạc ra như vậy không? Cậu ta muốn được lòng cô vậy mà bị cô cự tuyệt đến vô tình. Hào Cường ngồi sát vào cạnh bàn, khoanh hai tay vào nhau đặt trên mặt bàn chòm người tới gần hơn với Thái Mi. Gương mặt tỏ vẻ thất vọng với giọng điệu dịu dàng: “Nhưng nếu không có duyên thì tôi và cô đâu thể gặp nhau tình cờ tại tiệm mì đó.”
“Đói bụng vào ăn mì, trong tiệm mì còn nhiều người khác, lẽ nào tôi đều có duyên với tất cả những người trong đó.” Thái Mi trừng mắt nhìn người ngồi đối diện, cô không hài lòng với kiểu suy luận này của Hào Cường, quá nhảm nhí.
Hào Cường mỉm cười, mở miệng đầy khẳng định: “Tôi không bao giờ đặt chân vào ăn những nơi bình dân, trừ lần này vì cô muốn vào đây. Lần trước vì bắt ba tên đó nên tôi mới bước vào đúng lúc với cô đang ăn. Không phải có duyên thì là gì?”
Hào Cường có gương mặt điển trai, nụ cười cuốn hút nhưng đàn ông cười nhiều Thái Mi không thích, cô thích người ít nói ít cười. Lảm nhảm những lời như vò vẻ bay ngang tai, thật chướng tai cô. Thái Mi nghiến răng không nói nhiều với Hào Cường mà cấm cúi ăn đồ ăn của cô. Bị phớt lờ đi những lời mật ngọt, Hào Cường bất giác nở nụ cười, cầm lại nĩa, cậu nên ăn và tìm một đề tài khác để nói hay hơn. Hào Cường vừa định hỏi tên của Thái Mi thì một người phụ nữ ăn mặc nóng bỏng nhào tới hai tay vòng qua cổ ôm sát người cậu ta từ phía sau.
“Hào Cường, anh trốn biệt tâm đâu trong mấy ngày qua, em tìm anh cực khổ quá, nhớ anh như muốn điên lên được.” Cô đặt một nụ hôn thành tiếng vào bên má Hào Cường. Cả điệu bộ lẫn giọng nói lả lơi đến mức Thái Mi rùng mình, da gà nổi khắp hai cánh tay cô.
Hào Cường tỏ thái độ bất ngờ vì sự xuất hiện của người phụ nữ nóng bỏng này: “Tề Tề!”
Người phụ nữ nóng bỏng tên Tề Tề cứ ôm riết phía sau lưng Hào Cường cứ như nếu cô lỏng tay Hào Cường sẽ lại bay mất.
“Thì ra đây là mẫu bạn gái anh thích. Ban ngày mà nóng bỏng thế này, Hào Cường, sở thích của anh lí thú thật đấy.” Thái Mi vừa ăn vừa điềm đạm cất lời, câu nói không có vẻ chê bai nhưng chứa đựng hàm ý xem thường Hào Cường. Cứ tưởng đại thiếu gia của Phương gia sẽ có sở thích về bạn gái của mình đặc biệt hơn người thường, thì ra cũng chỉ tầm thường như thế này, quá tầm thường thậm chí là quá rẻ tiền. Hào Cường nhìn Thái Mi, ánh mắt cậu ta lộ rõ tia bối rối trước sự xuất hiện thình lình của Tề Tề và đặc biệt là xuất hiện trước Thái Mi.
“Cô là ai, sao lại ngồi ăn cùng Cường của tôi?” Khi nghe tin Hào Cường cùng một phụ nữ vào đây ăn, Tề Tề rất tức giận dự tính đến đây sẽ cho người phụ nữ đó biết tay, Hào Cường là của cô, còn có ai dám dành với cô sao? Nhưng khi đến đây vui mừng vì gặp lại Hào Cường đến mức cô quên mất ý định đến đây là gì. Nghe Thái Mi nói với Hào Cường bằng lời lẽ mỉa mai Tề Tề mới chợt nhớ đến Thái Mi. Không buông Hào Cường, Tề Tề đưa ánh mắt liếc trừng Thái Mi.
“Là Cường của cô, thì cô đưa anh ta đi đi.” Thái Mi không bận tâm đến ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Tề Tề, cô ăn món ăn của cô dửng dưng như trước mắt không có cảnh hay ho gì.
Tề Tề ánh mắt đay nghiến nhìn Thái Mi: “Cô nghĩ tôi không có bản lĩnh?”
Hào Cường liếc nhìn mọi người đang nhìn về phía cậu ta bằng ánh mắt hứng thú. Họ muốn xem cảnh hai người phụ nữ giành một người đàn ông sẽ táo bạo thế nào. Hào Cường tối sầm mặt, thật xấu hổ và mất thể diện. Nhưng cậu không thể đẩy Tề Tề ra khỏi người của cậu, cậu còn phải giữ thể diện cho Tề Tề. Tề Tề không nhìn thấy Hào Cường có thái độ ruồng đẩy cô nên đắc ý vô cùng trước Thái Mi.
Đảo mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Tề Tề, trong thoáng chốc Thái Mi hiện rõ nét mặt kích động đầy ghen tuông: “Hào Cường, hôm qua đi cùng em cũng có một người phụ nữ nóng bỏng hơn thế này tìm đến, thật ra anh có tất cả là bao nhiêu người phụ nữ trong lòng vậy hả?”
Thái Mi tuông ra một loạt lời lẽ ghen tuông đến Hào Cường phải há hốc mồm kinh ngạc. Thái Mi đang nói gì vậy, hôm qua cậu ta đâu đi cùng cô, chỉ vô tình gặp ngoài đường khi đang chạy xe thì còn có người phụ nữ nào nóng bỏng hơn nữa xuất hiện.
Tề Tề nghe đến người phụ nữ nóng bỏng hơn cả cô, sắc mặt cô thay đổi hẳn, buông Hào Cường ra và không ngừng trách mắng dỗi hờn: “Thì ra anh còn có nhiều người khác nữa mà em không biết! Ôm em trong lòng mà anh còn có người phụ nữ khác nữa sao?”
Biết Thái Mi đang cố tình thêm dầu vào lửa, Hào Cường liếc mắt nhìn Thái Mi, cô cười hít mắt với cậu ta. Thật tức không được mà cười cũng không xong, không ngờ cô ta lại chơi khâm mình. Nhưng dường như nét tinh nghịch của Thái Mi không làm cậu ta giận được, trong phút giây trừng mắt nhìn nụ cười hí hửng của Thái Mi, trong đầu Hào Cường lóe lên sáng ý. Muốn thêm dầu vào lửa thì cậu cũng sẽ lôi cô cùng cháy. Nở nụ cười dịu dàng với Tề Tề, Hào Cường ôn hòa nói: “Xin lỗi em, Tề Tề. Ôm em đó là chuyện của trước kia rồi, anh cũng không cần đến người phụ nữ nào khác. Người phụ nữ đang đứng trước mắt em đây là người mà anh thật lòng yêu, cô ấy sẽ là con dâu tương lai của Phương gia.”
Vừa nói Hào Cường vừa đứng lên đi tới đứng cạnh Thái Mi đang ngồi ăn, cậu đặt bàn tay choàng lên trên vai Thái Mi, tỏ vẻ thân mật. Sặc, Thái Mi bị mắc nghẹn bởi câu “con dâu tương lai của Phương gia” mà Hào Cường nói ra. Cô hất cánh ta đang ôm vai mình ra nhưng không đủ sức. Tề Tề không còn giữ được vẻ lịch sự của một tiểu thư quyền quý mà đùng đùng nổi giận như máu đang dồn cả vào đầu. Cô không ngờ Hào Cường lại bỏ rơi cô khi chỉ mới ở cạnh cô được vài ngày. Chắc chắn là người phụ nữ đó đã cho Hào cường ăn bùa gì rồi nên Hào Cường mới như thế. Tề tề trừng trừng ánh mắt như muốn lập tức giết chết Thái Mi ngay.
Biết rõ Hào Cường muốn lôi mình trực tiếp vào cuộc, Thái Mi không tỏ vẻ tức giận mà đắc ý vô cùng. Cô quay người ôm lấy Hào Cường đang đứng bên cạnh, nhõng nhẽo nủng nịu: “Cường à, ánh mắt cô ta hung dữ quá, anh đuổi cô ta đi đi.”
Nhìn vẻ mặt giả tạo của Thái Mi, Hào Cường biểu lộ sự e ngại: “Tề Tề trước đây là bạn anh, anh đâu thể đuổi cô ấy đi được.”
Tận mắt chứng kiến cảnh Hào Cường thân mật với Thái Mi, mặt Tề Tề trở nên khó coi đến đáng sợ, cô muốn lập tức đi tới lôi Thái Mi ra khỏi người Hào Cường. Nhưng cô không muốn Hào Cường ghét cô cô đành nhẫn nhịn.
Đưa bàn tay đẩy nhẹ Hào Cường ra khỏi người mình, lả lơi Thái Mi lên tiếng: “Nếu là bạn của anh thì anh tiếp chuyện đi, em đi đây một lát.”
Nói xong Thái Mi đứng lên, Hào Cường nắm tay Thái Mi lại: “Em giận anh sao? Hay là ghen với Tề Tề?”
Đứng bên cạnh Hào Cường, Thái Mi nhẹ rút tay ra khỏi tay Hào Cường: “Em muốn anh nhanh chóng cắt đứng quan hệ với người phụ nữ kia.”
“Cô nói gì? Cô kêu Cường của tôi bỏ rơi tôi để chạy theo cô sao?” Bàn tay đập mạnh lên mặt bàn, Tề Tề hầm hổ đứng lên lớn tiếng.
Không thay đổi sắc mặt như thể cô gái này đã trúng kế của mình, Thái Mi cười với nụ cười quyến rủ ra vẻ chân thật: “Cô không nghe Cường nói gì sao, tôi sẽ là con dâu tương lai của Phương gia, cô còn dám gọi là Cường của cô sao? Phải là Cường của tôi mới đúng!”
Tề Tề mặt đỏ tía tai, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Thái Mi: “Cô…”
Không đợi nghe Tề Tề tranh cãi, Thái Mi khom người vuốt nhẹ bên má Hào Cường, nụ cười bờ môi đưa tình luyến ái: “Anh hứa sẽ mua cho em chiếc Pagani Zonda, anh nhớ là cho người mang đến nhà em nhé!”
Nụ cười trên đôi môi Hào Cường bỗng chốc nghiến chặt lại, bàn tay đang vuốt nhẹ bên mặt của cậu bị ngón tay của Thái Mi nhéo chặt đến mức la đau thành tiếng.
Thái Mi quay mặt nhìn Tề Tề, mỉm cười nói: “Tôi cho cô mượn Cường của tôi, nhưng nhớ phải trả lại nhé!”
Đối diện với Tề Tề, Thái Mi ngữ điệu nhỏ nhẹ rất bình thường nhưng hàm ý bên trong lại rất sâu xa, vừa không xem Tề Tề ra gì vừa châm biếm. Với nụ cười dịu dàng luôn nở trên môi, Thái Mi bỏ đi để lại Tề Tề với gương mặt nặng chịt đến cực hạn. Hào Cường tay sờ bên mặt bị Thái Mi nhéo và nhìn theo cô với ánh mắt lộ rõ sự yêu thích không giấu giếm. Một tia nhìn đầy sự phẫn nộ chiếu ngay vào Hào Cường, cậu quên mất Tề Tề vẫn còn đang ở đây, quay sang nhìn Tề Tề, Hào Cường cười hì hì cho qua chuyện.
Tề Tề mặt hầm hầm: “Lời nói vừa rồi của anh là thật sao, hay anh chỉ nói để đối phó khi có mặt cô ta?”
“Cũng…” Hào Cường chưa nói đến chữ thứ hai thì Tề Tề khóc mếu mó nói một loạt cắt xen ngang lời cậu: “Vậy mà em cứ luôn lo nghĩ đến anh, anh chẳng màng bận tâm gì đến em cả. Em vừa nghe được tin có người dám gây chuyện trên địa bàn của anh liền vội tìm anh báo tin. Biết trước như vậy em sẽ không mạo hiểm rình nghe những tin tức có lợi cho anh.”
Nghe nói có người muốn gây chuyện trên địa bàn của mình, Hào Cường thay đổi sắc mặt đi tới đứng gần với Tề Tề: “Em nghe được những gì?”
Thấy Hào Cường tỏ vẻ quan tâm đến chuyện cô muốn nói. Đây là chuyện cô liều mạng mới nghe lén được, cũng chỉ có mỗi cô biết. Hào Cường vừa làm cô giận cô không dễ dàng nói cho Hào Cường biết. Muốn biết thì phải làm cô nguôi cơn giận, Hào Cường phải vỗ về cô. Cô dỗi hờn quay mặt sang bên ngồi xuống ghế không bận tâm đến Hào Cường. Biết rõ tính tình của Tề Tề thích được vuốt ve, Hào Cường ngồi ghế cạnh đưa tay sang ôm lấy Tề Tề mặc ánh mắt mọi người đang đổ dồn nhìn tới: “Em nghe được những gì?”
Đẩy Hào Cường ra khỏi người mình, Tề Tề hất mặt sang bên nước mắt đầm đìa: “Anh thích người phụ nữ đó thì đuổi theo cô ta đi.”
“Nghe em nói em liều mạng giúp anh nghe lén thông tin gì đó thật làm anh cảm động. Cô gái khi nãy không làm được như em, anh không cần người không được việc.” Hào Cường bay bướm nhiều người nhưng không thật lòng với ai, nghe cậu ta nói không cần đến người phụ nữ khi nãy có nghĩa là đã chán ngán. Tề Tề nín khóc ngay gương mặt hớn hở quay nhanh người nhìn Hào Cường giọng điệu thể hiện rõ sự thích thú phấn khởi: “Thật chứ?”
Nở nụ cười quyến rũ, Hào Cường dịu dàng nói: “Không thấy anh mặc cô ta bỏ đi mà ngồi lại cùng em sao?”
Ánh mắt Tề Tề cười lóe lên tia hạnh phúc, cô tựa người vào lòng Hào Cường, thỏ thẻ: “Vậy anh sẽ cưới em chứ?”
Vẫn giữ gương mặt tươi cười: “Em nghe được những gì?”
“Anh chỉ lấy lòng em để biết được thông tin em nghe được.” Tề Tề giận dỗi định ngồi thẳng lại thì bàn tay Hào Cường ôm chặt giữ Tề Tề trong lòng: “Chẳng phải em nói có người bí mật muốn gây rối địa bàn của anh, nếu có người muốn hãm hại anh, giết anh, em đành lòng nhìn anh chết sao?”
“Anh là đại thiếu gia của Phương gia, ai dám hại anh?” Tề Tề nghe thấy liền phản bát. Phương gia là gia tộc hào môn lớn trong giới Hắc đạo, huống chi lại là con trai duy nhất, ai dám động tới chứ?
“Người càng có quyền lực càng có nhiều kẻ thù, lẽ nào em không hiểu rõ điều này?”
Tề Tề thay đổi sắc mặt trầm ngâm một lát không do dự liền thuật lại những chuyện cô nghe được: “Họ nói sẽ có người chuyển bom nổ đến giao cho họ vào trưa nay. Khi nhận hàng lập tức ra tay hành động ngay, nếu không đủ sức đối phó họ được tự quyền dùng bom nổ, thiệt hại bao nhiêu mạng người không cần biết chỉ cần làm tròn nhiệm vụ.”
Nghe Tề Tề thuật lại sắc mặt Hào Cường dần thay đổi. Bình thường Hào Cường như một lãng tử đào hoa luôn nở nụ cười quyến rũ trên môi. Nhưng khi vào vấn đề nghiêm trọng, gương mặt nhã nhặn dần lắng xuống, gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo thế vào. Hào Cường buông Tề Tề ra, nhìn Tề Tề với giọng điệu trầm trầm: “Em nhìn thấy được bao nhiêu người? Biết họ là ai không?”
“Họ có hai người, em không biết là ai nhưng không phải là dạng tầm thường.” Tề Tề chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của Hào Cường, không do dự cô liền trả lời ngay.
Hào Cường nhanh miệng hỏi: “Họ có nói là nhận hàng ở đâu không?”
“Em không biết!” Tề Tề lắc đầu, cô không nghe bọn họ nhắc tới vấn đề này.
Có người sử dụng bom nổ ngay trên địa bàn của mình, dù không biết người mà họ nhắm đến là ai, mục đích là gì. Nhưng Hào Cường không thể không đề phòng đến trường hợp họ nhắm vào Phương gia, nếu là vậy thì những kẻ đó chán sống rồi. Cũng có khả năng bọn họ không phải nhắm vào Phương gia, nhưng như thế cũng không nễ nan gì đến Phương gia vì dám âm mưu bí mật ngay trên địa bàn của cậu ta. Ở phương diện nào thì Hào Cường cũng phải đề phòng cảnh giác. Suy nghĩ đến đây, Hào Cường đứng lên bỏ đi ngay.
Tề Tề vội đứng lên ngay khi Hào Cường bỏ đi, cô vội vàng gọi theo: “Anh đi đâu, để em lại đây sao?”
Hào Cường đâu hứa sẽ ở cạnh Tề Tề, là tự cô ta bị sắc đẹp mỹ nam của Hào Cường đánh mất lí trí. Tức tối vì bị Hào Cường lừa gạt, nhìn mọi người đang mỉa mai cười mình, xấu hổ không bằng tức giận hất đổ mọi đồ ăn trên bàn, vẫy vẫy tay chân bỏ đi.
Hào Cường lái xe đuổi theo chận đầu Thái Mi đang đứng đợi Taxi. Vừa nắm tay Thái Mi đi vừa nói vội vàng: “Mau đi theo tôi!”
Thái Mi hất mạnh tay Hào Cường ra khỏi tay mình, cô đứng lại cao có: “Sao tôi phải đi theo anh?”
“Sắp có đánh nhau, cô muốn đi xem không?” Nếu không nói rõ nguyên nhân cho Thái Mi biết, Hào Cường tin chắc cô sẽ không chịu đi nên cậu đành phải lên tiếng giải thích.
Nghe nói có đánh nhau nghĩa là có trò vui để xem, Thái Mi lóe lên tia thích thú nhưng lại tắt lịm ngay và thay vào đó là ánh mắt nghi ngờ: “Ai biết được anh đang dở trò gì, tôi không đi.”
Thái Mi dứt lời nhấc chân bỏ đi thì bị bàn tay của Hào Cường nắm lấy kéo cô ngồi lên xe. Chiếc xe phóng vụt đi ngay khi cậu ngồi vào xe.
“Dừng xe!” Thái Mi tức giận vì Hào Cường tự quyền bắt cô theo cùng, cô không tin có chuyện đánh nhau, nhưng đánh nhau liên quan gì đến cô, sao phải bắt cô đi cùng. Chắc chắn Hào Cường có mờ ám gì với cô, cô không nên nghe lời đi cùng.
“Có người mang bom nổ vào địa bàn của tôi, tôi không thể xem như không biết.” Hào Cường mở lời ngắn gọn giải thích.
Thái Mi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hào Cường, cậu ta không có lí do gì làm hại cô, cậu ta không cần dựng chuyện. Chuông điện thoại của Hào Cường reng lên, nhanh tay Hào Cường nghe máy: “Thế nào rồi?”
Bên kia đầu dây, giọng một người đàn ông với vẻ nghiêm túc vội vàng: “Thiếu gia, đúng thật là có một băng nhóm đang tụ tập tại khu công nghiệp bỏ hoang, bọn họ có bom nổ, súng ống, trang bị chuẩn bị của họ rất chu đáo.”
“Họ là ai?” Hào Cường cất giọng lạnh lùng, người đàn ông bên kia vội đáp trả: “Vẫn chưa biết được, giống như người Thượng Hải! Thiếu gia, tôi sẽ cho người tấn công bất ngờ bắt bọn họ và điều tra.”
Hào Cường không có thái độ bất an, cậu điềm tĩnh phán đoán tình huống: “Không nên bứt dây động rừng. Tôi muốn xem hành động sắp tới của họ, có thể mục tiêu của họ không phải là Phương gia. Chú hãy bí mật cùng các anh em tư thế sẵn sàng ra tay nếu thấy bọn họ có bất kì hành động gì bất lợi với Phương gia.”
“Thiếu gia sẽ đến đây sao? Nguy hiểm lắm!” Đầu dây bên kia, giọng nói của người đàn ông đầy sự lo lắng. Hào Cường không nói thêm gì mà tắt máy lập tức. Cậu lái xe với ánh mắt tập trung suy nghĩ.
“Chuyện của Phương gia không liên quan đến tôi.” Thái Mi đã là một sát thủ giải nghệ, cô còn đang trong tình trạng bị tổ chức truy nã, cô không nên dính liếu vào những vụ liên quan đến giới Hắc Bạch đạo. Huống chi nghe qua cuộc nói chuyện giữa Hào Cường với thuộc hạ, cô biết được sắp tới không phải đánh nhau mà là bắn nhau, còn có cả bom nổ. Cô không muốn tự lao mình vào chốn bom rơi đạn bay.
“Tôi sẽ bảo vệ cô!” Hào Cường nhìn Thái Mi rồi lại tập trung lái xe.
Thái Mi nhếch mép cười, cô đâu cần anh ta bảo vệ: “Tự lo cho mạng của anh đi. Tôi muốn xuống xe.”
Nụ cười trên môi Hào Cường nháy mắt hiện ra tia ngạo mạng: “Sẽ không sao đâu, chưa chắc bọn họ nhắm vào Phương gia. Thế lực của Phương gia lớn mạnh thế nào cô cũng biết. Ai dám động đến chứ?”
“Vậy mà vẫn có người truy giết anh giữa đường phố đấy thôi!” Lần trước nếu không nhờ Thái Mi, Hào Cường và cả người của anh ta đã rơi vào tay đám người truy đuổi đó, biết đâu bị bắn chết rồi cũng nên. Hiện tại đối phương còn sử dụng đến bom nổ, anh ta dám nói là không sao, thế lực của Phương gia lớn mạnh gì chứ, cũng chỉ biết cong đuôi bỏ chạy.
Nghe Thái Mi không tin tưởng vào thế lực của Phương gia chỉ vì sự việc đột xuất bị tấn công lần đó, Hào Cường mở lời: “Những người lần đó như là chó điên thì còn sợ chết gì nữa.” Chó điên là một loại chó chỉ biết lao vào cắn bậy. Không cần biết là chủ hay người lạ, nó chỉ biết cắn cho hả hơi cơn dại như một hành động mất lí trí điên cuồng. Thấy Thái Mi đang nhìn mình với ánh mắt tò mò, Hào Cường nói tiếp: “Là tôi chiếm địa bàn của họ, mất đi chén cơm như mất đi mạng sống bọn họ mới liều chết trả thù tôi.”
Nghe qua lời giải thích ngắn gọn của Hào Cường, Thái Mi đã hiểu được phần nào. Thái Mi ngồi thẳng lại, nhìn về phía trước, điềm đạm mở lời: “Cướp chén cơm người khác, anh cũng tàn nhẫn thật!”
Hào Cường mỉm cười: “Muốn đứng vững thì không có hai chữ nhân nhượng. Không đòi xuống nữa, cô quyết định đi cùng tôi sao?”
“Chuyện của Hắc đạo tôi không quan tâm. Tìm cho tôi một chỗ xem an toàn đạn bom không bay tới là được.” Thật ra Thái Mi không biết phải đi đâu, cô không thể cứ mãi đến chỗ của Thừa Ân, Thừa Ân bận nhiều việc không nên làm phiền. Còn về nhà thì cái con người bá đạo đó nếu cô lại trở về và giáp mặt, hắn tùy hứng sẽ gửi cô đến ngay Diêm Vương. Tốt nhất ban ngày cô không nên về nhà, đợi tối đến về ngủ thì không có chuyện tranh chấp nữa. Đi đến những nơi đạn bay bom nổ của giới Hắc đạo rất nguy hiểm, nhưng đứng cạnh vị trí của Hào cường cô nhất định sẽ an toàn, dù sao thì người của anh ta đã có chuẩn bị đột kích thì phần thắng sẽ thiên về anh ta.
“Nói cô gan lì hay gan to cũng chưa biết được.” Con gái nghe nói đánh nhau mà hứng thú như Thái Mi thì đây là lần đầu Hào Cường thấy. Trước đây vây lấy cậu ta toàn những tiểu thư chỉ biết làm nũng không thì cũng chỉ biết ăn chưng mặt diện cho bản thân. Thấy có đánh nhau là vội vội vàng vàng bỏ chạy tránh liên lụy. Cô gái đang ngồi cạnh cậu thật khiến cậu không biết phải suy luận cô là người của khía cạnh nào. Lắc đầu với nụ cười hết nói nổi, Hào Cường đề số chạy nhanh hơn đến khu công nghiệp bỏ hoang mà người đàn ông bên kia đầu dây khi nãy đã nói đến.