Đứng nhìn theo Thái Mi tay cầm chiếc áo màu đỏ vẫy vẫy bước đi, Trần Hải khóe môi cong thành tia cười bất giác lên tiếng: “Lão đại, cô ta không biết xấu hổ.”
Long Thành quay sang nhìn Huy Vũ: “Cô ta thế nào lại được Chí Khanh nhận làm em kết nghĩa?” Chưa gặp thì tò mò gặp rồi lại càng tò mò bội phần. Cô ta tuy xinh đẹp nhưng không phải là bậc nhất, tuy lanh lợi nhưng tính cách chẳng ra gì. Chí Khanh tính cách lạnh lùng vô cảm sao có thể yêu thương một cô gái không chững chạc thế kia. Cô ta rời đi cũng không thèm chào hỏi ông một tiếng.
“Chị Mi, đợi Tiểu Tuyết với!” Nhìn thấy Thái Mi đã đi xa, Tiểu Tuyết lo sợ Thái Mi sẽ vì giận bé mà không chơi với bé thế nên bé vội vàng quên mất ba người Huy Vũ đang đứng lập tức đuổi theo Thái Mi.
Đợi Tiểu Tuyết đuổi theo Thái Mi sang dãy hành lang khác, Huy Vũ lên tiếng: “Tính cách cô ta là thế, nhưng Chí Khanh không phải là nhận bừa.”
Long Thành thoáng hiện tia kinh ngạc, Huy Vũ hôm nay lại lên tiếng nói giúp Hà Thái Mi.
Đưa mặt nhìn sang Long Thành vẫn đang dán mắt nhìn hắn, Huy Vũ nhếch môi lên tiếng: “Chí Khanh rất yêu thương cô ta.”
Long Thành quay mặt nhìn sang Trần Hải, hai người đưa mắt nhìn nhau. Chỉ một câu nói ngắn gọn của Huy Vũ đã nói rõ vị trí của Thái Mi đối với Chí Khanh là vô cùng quan trọng.
Tiểu Tuyết đưa Thái Mi đi dạo ngoài khuông viên. Đi một hồi thì dẫn đến một hồ bơi vô cùng rộng lớn, dòng nước trong xanh nhìn rõ dưới đáy hồ. Mặt nước phẳng lặng không chút gợn sóng, ánh nắng chiếu xuống lấp lánh những tia sáng chói mắt. Vô cùng cuốn hút, vô cùng quyến rũ. Cô không biết trong bản doanh của Long gia lại có một nơi tuyệt vời thế này.
“Hồ nước đẹp quá!” Thái Mi bất giác buông lời khen ngợi, ánh mắt cô sáng ngời nhìn dòng nước mát rượi bên dưới.
Tiểu Tuyết ngẩng đầu nhìn Thái Mi: “Chị Mi muốn tắm không, Tiểu Tuyết cũng muốn tắm.”
“Muốn. Nhưng đợi chị ăn trưa rồi sẽ ra đây tắm cùng Tiểu Tuyết. Hồ bơi nhà em to quá!” Thái Mi mắt không rời khỏi hồ bơi, cô càng nhìn càng thích, càng nhìn càng muốn ngâm người dưới dòng nước trong mát đó.
“Cô làm gì ở đây?”
Nghe thấy giọng nói, Thái Mi cùng Tiểu Tuyết lập tức quay người lại nhìn.
“A… Ba Phong về rồi!” Nhìn thấy Thẫm Thế Phong đang đứng ở phía trước Tiểu Tuyết vui mừng chạy về phía anh ta.
Thái Mi nhíu mày, cô không thích người nói nhiều như Thẫm Thế Phong. Thế Phong tươi cười vò tóc Tiểu Tuyết khi bé đã chạy tới và ôm chầm lấy anh ta. Ngẩng mặt nhìn Thái Mi, Thế Phong dẹp ngay tia cười yêu mến mà cau mày nhìn cô: “Chí Khanh đưa cô về đây nhưng không có nghĩa cô muốn đi đâu thì đi.”
“Ngược lại tôi lại thấy việc tôi muốn đi đâu hoàn toàn không liên quan đến anh.” Thái Mi nhếch môi cười, hai tay cô khoanh ngay trước ngực, hoàn toàn không để tâm Thế Phong là nhân vật như thế nào trong Long gia.
Thế Phong cười nhếch mép: “Không liên quan, cô cho rằng đây là nơi cô muốn đi đâu đều có thể tùy ý! Nơi đây cũng chỉ có mỗi Chí Khanh chiều chuộng cô. Cô tốt nhất nên biết rõ thân phận và địa vị của bản thân. Tránh để người khác chú ý thiệt thòi e cũng chỉ có mỗi mình cô gánh chịu.”
Thái Mi lườm mắt nhìn Thế Phong rất nhanh chóng đã bày ra ánh mắt súng bái, đáy mắt cô rưng rưng tỏ vẻ cảm kích mà nói: “Anh là đang lo nghĩ cho tôi sao, anh sợ tôi bị người khác ức hiếp. Tôi lại không biết Thẫm thất thiếu Thẫm Thế Phong của Long gia lại là người biết lo nghĩ cho người khác đến vậy? Anh thử nói xem, tôi nên đa tạ anh thế nào đây?”
Nghe thấy những lời cảm kích đầy mỉa mai từ miệng Thái Mi, Thế Phong không biểu hiện tức giận ngược lại như đã biết trước cô sẽ nói ra những lời này. Không nôn không vội một cách chậm rãi bước vài bước dừng lại đối diện với Thái Mi ngay bên cạnh bờ hồ.
Thái Mi gương mặt không đổi sắc, mặt khẽ nâng cao ngạo nghễ nhìn Thế Phong.
Thấy Thái Mi không sợ hãi ngược lại còn có ý khiêu khích, đuôi mắt Thế Phong lộ rõ tia cười, chậm rãi mở miệng: “Cô…”
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Từ đằng xa giọng nói vui vẻ của Hạo Nhân vang tới cắt ngang lời đang nói của Thế Phong.
Thế Phong quay người nhìn Hạo Nhân đang đi về phía anh ta: “Cậu không phải là đi gặp ba?”
Hạo Nhân vốn dĩ chỉ đi ngang qua nhưng vì thấy Thế Phong và Thái Mi đang đứng bên bờ hồ nên tò mò bước đến xem là chuyện gì. Hai người gặp nhau chỉ có bất đồng không thuận ý, ngoại trừ cãi nhau hai người sao có thể thân thiện đứng nói chuyện vui vẻ thế kia. Nghe Thế Phong hỏi, Hạo Nhân chân vẫn bước tới: “Ba mệt rồi, Dương Nhẫn đang chăm sóc ba.”
Hạo Nhân vừa nói xong đôi mắt lập tức nhướng cao đầy kinh ngạc.
Tủm… Ngay khi thấy Thế Phong quay lưng chú tâm nói chuyện với Hạo Nhân hoàn toàn không có ý cảnh giác. Thái Mi một chân vung lên đá mạnh vào mông Thế Phong. Cú đá tuyệt tình, Thế Phong chưa kịp đưa tay sờ mông thì cơ thể đã bay xuống hồ nước.
Lập tức dừng chân, Hạo Nhân trợn trừng đôi mắt đầy hãi hùng nhìn Thế Phong đang nằm trong lòng nước. Tiểu Tuyết há hốc mồm, ngơ ngáo chẳng hiểu ra làm sao.
Thế Phong sau hồi vùng vẫy trong lòng nước cuối cùng cũng ngoi đầu lên trên, ánh mắt anh ta nhóm lên ngọn lửa tức giận, nghiến răng lên tiếng: “Hà Thái Mi, cô dám?”
Thái Mi huýt sáo một cái, nhún vai nói với vẻ vô tội: “Thẫm Thế Phong, anh vì sao đang nói chuyện với tôi đã nhảy xuống đó rồi. Anh thích tắm hồ đến vậy sao?”
Thế Phong đưa tay lao nước trên mặt, càng hiện rõ gương mặt đỏ bừng: “Cô rõ ràng thấy tôi mất cảnh giác đã ra tay đánh lén tôi.”
“Bản lĩnh anh hơn người lẽ nào lại bị một cô gái như tôi có thể dễ dàng ra tay đánh lén. Thẫm Thế Phong, anh thừa nhận anh không bằng tôi sao?” Thái Mi cất giọng lãnh lót, ánh mắt hiện rõ tia chế nhạo.
Ngón tay của Thế Phong chỉ thẳng về phía Thái Mi: “Cô…” Chỉ nhả ra một tiếng lại không thể nói thành lời, tức đến mức sắc mặt từ màu đỏ nay chuyển thành màu đen. Ngón tay đang chỉ về phía Thái Mi một cách cứng ngắt thu về, bàn tay vô thức siết chặt thành nắm đấm.
Thái Mi dửng dưng nở ra nụ cười tươi rói: “Anh đừng bày ra vẻ mặt Trương Phi đó với tôi chứ?” Không ngờ Thẫm Thế Phong lại là người dễ bắt nạt đến vậy. Anh ta càng tỏ rõ thái độ cộc cằn cô càng thấy vui.
“Cô đừng tưởng có Chí Khanh chóng lưng tôi không dám làm gì cô?” Thế Phong mặt tối sầm, chỉ hận ngay lúc này không thể trị tội cô ta.
Thái Mi chớp chớp mắt: “Chí Khanh không liên quan đến chuyện này. Anh không làm gì được tôi thì thôi sao cứ lôi Chí Khanh vào chứ?”
Ngâm người dưới hồ nước ngẩng đầu nhìn lên sắc mặt tươi cười đắc ý của Thái Mi, Thế Phong liền lớn giọng: “Được, đó là do cô nói. Tôi lúc này có làm gì cô cũng đừng mong đợi Chí Khanh sẽ ra mặt cứu cô.” Lời vừa dứt, anh ta mặt mày hậm hực tiến về phía bờ hồ.
Chứng kiến bộ dạng thê thảm của Thế Phong, Hạo Nhân khẽ nở nụ cười khổ. Anh ta không có ý xen vào, ngược lại lại muốn đứng một bên xem trò vui trước mắt.
Thái Mi nhoẻn môi cười tâm đắc, đợi Thế Phong bơi được đoạn ngắn cách bờ hồ không xa cô liền xoay người nhìn tứ phía rồi hét thật lớn: “Có ai không, mau đến cứu với!”
Hạo Nhân nhíu mày, cô ta lại đang bày trò gì? Nghe thấy tiếng kêu cứu của Thái Mi, gương mặt Thế Phong trở nên kiêu ngạo, cố gắng bơi nhanh hơn không cho cô có cơ hội trốn thoát.
“Mọi người đâu hết rồi. Thẫm Thế Phong Thẫm thất thiếu của các người bị rơi xuống hồ rồi. Mau đến cứu người đi!” Lời Thái Mi càng nói càng lớn, vô cùng khẩn cấp tựa như Thế Phong sắp chết đến nơi.
Hạo Nhân bật cười phì thành tiếng, anh ta bất lực đưa tay bóp trán. Vốn đã biết Thái Mi quỷ quái tinh ranh nhưng không ngờ lại tinh nghịch đến mức không lời diễn tả. Xem ra vệc Chí Khanh đưa cô về đây sống cùng sớm muộn cũng sẽ làm loạn nơi đây.
“Cô câm miệng cho tôi!” Thế Phong sa sầm mặt hét lớn đầy nộ khí. Như không thể chờ đợi thêm giây phút nào, anh ta dốc sức bơi nhanh về phía bờ hồ.
Thái Mi càng tỏ rõ phấn khích, cô lại quay người xung quanh, hét lên: “Có ai…”
Hai chữ vừa nhã ra cô lập tức ngậm miệng. Không những lời nói nín bặt, cơ thể bất động mà cả đôi mắt cũng bị đóng băng tập trung nhìn về một phía.
Long Huy Vũ đứng bên dãy hành lang lối đi nhìn về phía cô, đôi mắt lạnh nhạt hoàn toàn không mang bất kì xúc cảm nào.
Phạm Long và La Vĩ Thành đứng bên cạnh Long Huy Vũ. Hai người vừa rồi không tham gia vào cuộc chiến tranh giành Ghawar mà sang Anh truy tìm lô hàng bị mất. Sau khi về lại bản doanh thì gặp ngay đám người Huy Vũ thảo luận việc chính hoàn toàn không có cơ hội nghe ai nói về Thái Mi cho hai người nghe. Nhìn thấy sự hiện diện của Thái Mi trong Long gia đã khiến hai người vô cùng kinh ngạc. Nay lại thấy cô ta dám ra tay với Thế Phong, lời nói ngang ngạnh hoàn toàn không xem Thế Phong ra gì. Điều này khiến dòng máu sát lạnh từ La Vĩ Thành trỗi lên. Không hiểu sao Hạo Nhân đứng đó lại để mặc cô ta tùy ý ngông cuồng, La Vĩ Thành gương mặt hiện ra tia lạnh lẽo vô cảm như tượng đá, anh ta nhích chân định tiến tới trị tội Thái Mi.
Nhưng chỉ là nhấc một chân chưa kịp bước đi đã bị cánh tay của Phạm Long đưa sang chận ngang. La Vĩ Thành quay mặt nhìn sang Phạm Long chỉ thấy Phạm Long lạnh nhạt không có thái độ tức giận. Nhíu mày suy ngẫm, La Vĩ Thành đưa mắt nhìn về phía Lý Hạo Nhân đang đứng một chỗ, miệng hiện rõ nụ cười tươi vui. Ngay cả Long Huy Vũ vốn lạnh lùng tàn nhẫn nhìn thấy Thái Mi như thế vẫn không chút tức giận.
La Vĩ Thành nhìn lại Phạm Long, hai người không ai lên tiếng. Khoảng thời gian ngắn vừa rồi đám người Huy Vũ và Hà Thái Mi xảy ra chuyện gì hai người không biết. Tốt nhất là nên đứng im xem tình thế tiếp theo sẽ thế nào.
Nhìn thấy dáng vẻ bá đạo độc đoán của Huy Vũ đang đứng nhìn cô không rời mắt. Khóe môi Thái Mi bất giác giật giật, cô vì sao lại gặp phải hắn nữa rồi. Bản doanh chính của Long gia vô cùng rộng lớn, chưa đầy một tiếng cô đã chạm phải hắn đến hai lần. Làm hắn tức giận hắn đã muốn giết cô, trêu chọc người anh em của hắn ra như thế này không biết hắn có để yên cho cô không nữa.
Tia nhìn lạnh lẽo của Huy Vũ khiến Thái Mi sợ chết khiếp. Cô nuốt nước bọt không nói một lời, miễn cưỡng nhếch môi cười hì hì.
“Tiểu Tuyết, chị mệt rồi chị về ngủ!” Để lại câu nói Thái Mi lập tức quay người bước đi. Không hiểu vì sao Huy Vũ lại đứng im nhìn cô. Nhưng cô vẫn là nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Huy Vũ không thay đổi sắc thái lạnh nhạt đưa mắt nhìn theo dáng người bỏ đi của Thái Mi như một con mèo nhút nhát tìm đường chạy trốn.
“Cô đứng lại đó!” Thế Phong vừa bước lên thành hồ lập tức lớn tiếng ra lệnh.
Thái Mi không để tâm đến lời nói của Thế Phong, cô cấm đầu cấm cổ, lủi thủi bước đi. Bước chân của cô khá nhanh không dám đưa mắt nhìn quanh vô tình tông phải người đang đi tới khiến cơ thể cô bất giác ngã về phía sau. Cơ thể vừa nghiêng ngã chưa kịp phản ứng đã được một cánh tay từ phía trước đưa tới vòng ra phía sau lưng ôm lấy vòng eo, sau đó kéo cô ngược về phía trước, áp mặt vào lồng ngực rắn chắc.
Thái Mi thở phù nhẹ nhõm, đập vào mắt cô là một chiếc áo véc màu đen cùng với mùi nước hoa nam tính đầy quen thuộc. Cô ngẩng đầu nhìn lên bắt gặp ánh mắt mang tia cười của Chí Khanh đang cúi mặt nhìn xuống cô.
“Chí Khanh!” Thái Mi nở nụ cười rạng rỡ, gặp được Chí Khanh cô vui mừng ra mặt. Cô vốn muốn đi tìm Chí Khanh nhưng bản doanh Long gia rộng lớn, Tiểu Tuyết đưa cô dạo cả buổi trời vẫn không tìm thấy đâu. Ngay khi xuất hiện đã kịp thời giúp cô không té ngã, Chí Khanh đúng là phúc tinh trong cuộc đời của cô.
Bàn tay vẫn đang ôm lấy vòng eo của Thái Mi, cơ thể sát gần không vội buông ra, khóe môi Chí Khanh thoáng hiện tia cười dịu dàng: “Thì ra em ở đây, anh đang đi tìm em.”
Thái Mi liền tiếp lời: “Em cũng đang đi tìm anh.”
Vẫn đứng nguyên vị trí nhìn tới, Huy Vũ thoáng liếc nhìn cử chỉ thân mật ôm ấp của Chí Khanh và Thái Mi. Không nói không rằng nhích chân bước đi. Phạm Long và La Vĩ Thành trước khi bước theo cùng Huy Vũ cũng đưa mắt nhìn về phía Chí Khanh. Hai người chưa từng thấy một Tô Chí Khanh dịu dàng và thân thiện như lần này.
Gương mặt cười vui vẻ vừa rồi của Hạo Nhân không biết từ khi nào đã biến mất nay chỉ còn lại một nụ cười nhạt. Khóe môi vô thức lại cong lên, nụ cười miễn cưỡng hiện ra xen lẫn nét buồn pha trộn.
“Hà Thái Mi, cô dám xô tôi xuống nước.” Thế Phong không để tâm đến tình cảnh trước mắt, anh ta chỉ muốn trả thù Thái Mi.
Chí Khanh cau mày khi thấy khắp người Thế Phong lấm lem, anh định lên tiếng hỏi là chuyện gì thì Thái Mi vô tâm đẩy nhẹ Chí Khanh về sau, cô xoay người nhìn Thế Phong cả người ướt sũng. Bất giác cô cười khà: “Theo tôi nghĩ anh vẫn là nên về phòng thay đồ sẽ tốt hơn. Để thuộc hạ nhìn thấy anh thê thảm thế này, phong độ của Thẫm thất thiêu e là sẽ mất sạch.”
Thái Mi dứt lời không cho Thế Phong cơ hội trả thù liền xoay người nắm lấy bàn tay của Chí Khanh kéo đi tức khắc.
Thái độ trêu chọc Thế Phong rõ ra mặt của Thái Mi khiến anh ta mặt đỏ tía tai, đùng đùng nỗi giận, lớn giọng nói theo: “Hà Thái Mi, tôi nhất định sẽ không để yên cho cô. Chí Khanh, cậu quá nuông chiều cô ta rồi.”
Không nghe thấy tiếng đáp trả cũng như hai người trước mắt chẳng ai thèm bận tâm xoay người nhìn lại. Thế Phong ôm cục tức trong lòng, nắm đấm vung lên đấm mạnh vào không khí.
“Cậu tức giận với Thái Mi làm gì, đâu phải cậu không biết tính cách của cô ấy.” Hạo Nhân bước lại gần, mỉm cười khích lệ Thế Phong.
Thế Phong mặt mày hậm hực: “Cậu vừa rồi không phải là không thấy cô ta bày trò chế nhạo tớ?”
Hạo Nhân mỉm cười, từ tốn nói: “Không phải rất vui sao, bình thường có ai dám chơi đùa với cậu. Tớ thấy cậu và cô ta rất hợp tính cách.”
Nghe xong Thế Phong lập tức quay mặt nhìn Thế Phong liền nói: “Cậu như thế nào lại nghĩ tớ và cô ta tính cách hợp nhau?”
“Tự cậu biết lấy.” Hạo Nhân ném ra bốn chữ không vội vàng xoay người bỏ đi. Anh ta còn có việc phải làm, nơi đây không còn chuyện vui để xem không có lí nào anh ta phải ở lại.
Thế Phong nhíu mày, hoàn toàn không hiểu hết lời ý của Hạo Nhân. Tiểu Tuyết bước tới nắm lấy bàn tay của Thế Phong: “Ba Phong giận chị Mi sao?”
Thế Phong cúi mặt nhìn xuống Tiểu Tuyết: “Con thấy vậy?”
Tiểu Tuyết lắc đầu: “Con thấy ba Phong và chị Mi chơi đùa vui vẻ, Tiểu Tuyết cũng muốn chơi cùng nhưng ba Nhân vừa rồi không cho Tiểu Tuyết nghịch nước.”
Nghe vậy Thế Phong thu hồi vẻ mặt cáu giận. Vừa rồi quả thật là anh ta gây sự trước sau đó mới bị Thái Mi đá anh ta xuống hồ. Dường như đã thông suốt với lời nói vừa rồi của Hạo Nhân, đáy mắt Thế Phong ánh lên tia cười hứng thú.