Từ trăm năm trước, khởi đầu lập nghiệp của Chu gia chính là nghề buôn bán thuốc phiện. Mãi đến hơn mười năm sau mới bắt đầu dòm ngó sang lĩnh vực buôn bán vũ khí. Thời đó, Chu gia có hai người con trai, người con đầu là Chu Thiên Sơn và một người con còn lại là Chu Thiên Cát. Chu Thiên Cát thuở nhỏ thủ đoạn hơn người, thông minh có thừa. Nhưng dù là vậy ngôi vị lão đại vẫn theo luật lệ tổ tiên truyền cho con trai trưởng. Nhưng Chu Thiên Cát là người lòng đầy tham vọng, chỉ vì muốn ngồi vào chiếc ghế lão đại, ông đã không kiêng nễ tình thân cho đến năm hai mốt tuổi đã gài bẫy và tự tay sát hại anh trai ruột của mình. Sau nhiều năm lèo lái, Chu Thiên Cát đã từng bước đẩy mạnh tên tuổi cũng như thế lực Chu gia ra tận thế giới.
Phải nói Chu Thiên Cát là người đa tài đa cách, ông rất giỏi về hóa học, cũng chính ông đã từng nhiều lần chế tạo ra nhiều loại thuốc phiện có độc tính gây nghiện khác nhau. Nhưng mỗi lần tạo ra sản phẩm mới đều vượt trội hơn sản phẩm cũ. Thế nên trên thế giới, trong kiến thức của bọn gây nghiện và buôn bán thuốc phiện, chỉ cần nghe nói đến thuốc phiện của Chu gia thì hai mắt đều trở nên sáng rực.
Trong khoảng thời gian gần đây, Chu Thiên Cát lại chế tạo ra thêm một loại hóa chất gây nghiện mới. Loại hóa chất này có dược tính rất cao, nó có thể khiến con nghiện một khi hít phải trong đầu sẽ tạo ra thứ cảm giác bay bổng, mơ màng về những ước mơ mà chính bản thân người dùng đã từng âm thầm khao khát. Loại khoái cảm nhẹ nhàng nhưng lặng lẽ tiến sâu vào tri giác, ăn luồng nhận thức và khống chế cả ý thức con người. Đó là mê dược Thiên Sứ.
Hai cha con Chu Thiên Cát rất tâm đắt về loại mê dược Thiên Sứ này. Bọn họ đã bỏ khá nhiều thời gian để đầu tư một số vốn không nhỏ về tiền và nhân lực, lợi nhuận thu về không đơn giản chỉ là con số khổng lồ mà còn nhiều hơn thế nữa. Sau hai ngày chính là khoảng thời gian chính thức tung hàng phát tán ra thị trường. Tuy nhiên đêm hôm qua tại một cứ điểm giam hàng không hiểu lý do lại vô cớ phát cháy. Mặc dù thuộc hạ Chu Thiên Cát là người có năng lực nhưng sự việc xảy ra đột xuất, ngọn lửa lại cứ như phản tác dụng với những phương cách dập lửa của đám người Chu gia. Ngọn lửa mỗi lúc một lớn thiêu rụi cả một kho hàng rộng lớn chỉ trong một đêm ngắn ngủi.
Sau cuộc điều tra nguyên nhân gây hỏa là do một thuộc hạ trong lúc ngu ngốc hút thuốc đã ném cán thuốc xuống dưới ngay sát cạnh sợi dây điện. Dây điện bị cháy dẫn đến nguồn điện bị nổ di chuyền dẫn tới phát hỏa.
Chu Minh từ bên ngoài lôi vào một người đàn ông gương mặt sưng tấy nhìn không rõ mặt mũi, quần áo ông ta rách nát tả tơi đầy máu tươi cũng như da thịt bầm tím khắp người. Người đàn ông này chính là người thuộc hạ hiểu biết nông cạn lở tay ném cán thuốc còn đang cháy trong kho dẫn tới cháy nổ.
Chu Minh cúi đầu cung kính trước Khắc Kiệt: “Thiếu gia, người đã mang tới!”
Khắc Kiệt ngồi trên ghế fofa đang xem tập tài liệu gì đó không thèm ngẩng đầu lên nhìn mà nói: “Những chuyện nhỏ vặt này cần phải hỏi ý kiến của tôi. Anh giải quyết gọn gàng là được.”
Kho hàng vừa cháy chỉ là một trong những kho hàng trọng điểm của Chu gia. Tuy thiệt hại không đáng kể nhưng số lượng thiêu đốt không phải con số nhỏ. Đối với những sự việc đơn giản này chỉ cần thuộc hạ của anh là Chu Minh tự quyền quyết định là được.
“Vâng!” Chu Minh nhận lệnh, trong đầu ông thầm tính toán cách giải quyết tên thuộc hạ nông nổi này với cách đơn giản và nhanh gọn nhất, chính là nhốt ông ta cùng phòng với những con chó săn đã được huấn luyện thành chó nghiệp vụ của Chu gia. Cơ thể người đàn ông này to lớn có thể đủ làm điểm tâm sáng cho mười con chó vẫn chưa được cho ăn đó. Để ông ta chóng chọi trong sự yếu đuối giữa những con chó săn chỉ e là chưa qua khỏi hai phút ông sẽ bị lũ chó xé xác đến chết.
Nhưng ngay khi Chu Minh tóm lấy cổ áo lôi người đàn ông đi thì Khắc Kiệt lại ngẩng đầu nhìn lên: “Khoan đã!”
Chu Minh dừng lại, quay người nhìn Khắc Kiệt: “Thiếu gia, thiếu gia còn dặn dò gì không?”
Khắc Kiệt trầm ngâm vài giây tùy tiện nói: “Ông ta vì vô tình ném điếu thuốc làm cháy dây dẫn điện chỉ cần chặt lấy bàn tay đó là đủ.”
Người đàn ông sau hồi nhừ tử đòn đang trong lúc tâm trí hoảng loạn tưởng sắp chết đến nơi lại nghe thấy lệnh đặc xá của Khắc Kiệt trong người như tỉnh táo hẳn, ông vui mừng khụy hai đầu gối trước Khắc Kiệt như tôn kính một vị thần, ông không ngờ thiếu gia của ông lại chỉ chặt ông một bàn tay cảnh cáo, ông còn tưởng mạng ông sắp chết đến nơi rồi.
Khắc Kiệt ngồi vịn lưng khoanh hai tay nhìn người đàn ông đang trong tình trạng sống dở chết dở, anh không tỏ thái độ khác thường, nhàn rỗi nói tiếp: “Đưa ông ta về nhà tụ hội với người thân. Kho hàng cháy như thế nào thì để nhà ông ta cháy đúng như thế đó.”
Tuy căn nhà kho bị cháy không gây thiệt hại bao nhiêu nhưng lại gây trở ngại trong việc giao hàng cho đối tác. Cũng may thiếu gia làm việc luôn có sự chuẩn bị nên đã có lô hàng khác thay thế. Nhưng tên thuộc hạ hành sự ngu ngốc nếu tha thứ dễ dàng còn đâu luật lệ Chu gia. Để cả nhà ông ta chết cháy như kho hàng rất thỏa đáng. Chu Minh đồng tình với ý kiến của Khắc Kiệt liền cúi đầu nhận lệnh: “Vâng, thiếu gia!”
Người đàn ông tưởng chừng được sống nay lại liên lụy cả người nhà. Mặt ông tím ngắt hốt hoảng dập đầu cầu xin Khắc Kiệt: “Thiếu gia, lỗi là do tôi ngu ngốc. Xin thiếu gia hãy tha cho người nhà của tôi, vợ con của tôi vô tội, xin thiếu gia hãy tha cho họ.”
Khắc Kiệt nhíu mày. Chu Minh hiểu ý Khắc Kiệt không thích ồn ào liền đưa tay tóm lấy cổ áo lôi người đàn ông đi.
“Thiếu gia, vợ tôi đã mang bầu tám tháng, cô ấy sắp sinh rồi. Tôi còn một đứa con trai chỉ mới ba tuổi. Thiếu gia, xin thiếu gia hãy tha cho họ, xin thiếu gia hãy tha cho họ!” Người đàn ông bị kéo lê lết mặc kệ cái gì là đau đớn hay sắp chết vẫn cứ ngoảnh đầu hết lời cầu xin Khắc Kiệt. Nhưng Chu Minh lạnh lùng bàn tay vẫn nắm chặt lôi người đàn ông ra ngoài cửa.
Tiếng la thất thanh thảm thiết đầy chói tai từ bên ngoài vang vào, có lẽ Chu Minh đã chặt tay người đàn ông đó. Khắc Kiệt cảm thấy nơi đây thật nhàm chán, nhìn tập tài liệu đang nằm trên bàn cũng chán ngán không muốn xem. Nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ sáng, có lẽ Thái Mi đã thức dậy rồi cũng nên. Đôi môi mỏng của Khắc Kiệt nhẹ cong thành tia cười, anh ta lập tức đứng lên bỏ đi.
“Thiếu gia!” Chu Minh từ bên ngoài bước vào cùng với Alix vội lên tiếng gọi khi thấy Khắc Kiệt đang có ý rời đi.
Nghe gọi Khắc Kiệt quay người nhìn, khi thấy Alix, gương mặt vốn rạng cười của Khắc Kiệt lập tức tắt lịm mà thay vào đó tia nhìn lạnh nhạt.
Nhìn vào ánh mắt mang nhiều chiều xúc cảm cũng như sát khí không ngừng bắn ra như những viên đạn sắc lạnh của Khắc Kiệt. Alix biết rõ thiếu gia chỉ mong đợi một đáp án, ông liền mở miệng, vẻ mặt có phần tâm đắc: “Thiếu gia, mọi việc đã tiến hành như kế hoạch. Amakusa Akashi yêu cầu thiếu gia đích thân đến gặp mặt mới chịu cho chúng ta mượn rùa trắng.”
Chu Minh khẽ cong môi cười, tia cười mang phần châm biếm: “Cũng chỉ có duy nhất một con đường này. Ông ta còn sự lựa chọn nào khác sao?
Chuyện là phải nhắc đến việc Khắc Kiệt muốn Alix điều chế ra một loại thuốc giải độc mà đến tận ngày nay con người ta vẫn chưa một ai điều chế ra được. Alix là một bác sĩ giỏi, tuy không phải giỏi nhất nhì trên thế giới nhưng nếu đã trở thành thuộc hạ tâm phúc của Khắc Kiệt tất nhiên sẽ có điểm hơn người. Theo như lệnh của Khắc Kiệt, Alix nhiều lần chế thuốc đều thất bại nhưng đến một lần, ông mới tiến hành thuận lợi được công thức giải độc. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ vẫn còn một thứ mới có thể giúp cho phương thức chế thuốc giải này của ông thành công. Đó chính là độc máu của loài rùa trắng cực kì quý hiếm, không thể nói bỏ tiền có thể mua được, càng không thể nói dùng thế lực của Chu gia là có thể tìm được.
Cách đây vài năm con người ta đã vô tình tìm thấy một con rùa trắng trong tổ rùa xanh gồm 122 rùa con trên biển Castaways Queensland. Các nhà khoa học nói tỉ lệ những con rùa trắng sinh ra vô cùng thấp, một ngàn con may ra cũng chỉ có một con được sinh ra. Nhiều người cho rằng những ai nhìn thấy rùa trắng thì người đó quả là người vô cùng may mắn.
Nhưng loại rùa trắng mà mọi người gọi là quý hiếm đó nếu Chu Khắc Kiệt đã muốn có thì đừng nói chỉ một con mà đến cả chục con và hơn thế nữa cũng là việc rất dễ dàng. Chỉ là loại rùa trắng dễ dàng có được kia không phải như mong muốn của Chu Khắc Kiệt. Loại rùa trắng mà anh cần tìm là một giống loài cực phẩm trong cực phẩm quý hiếm. Là loại rùa trắng mà con người chưa từng nhìn thấy qua thậm chí là rất ít người được nghe kể đến. Có khả năng loài rùa trắng đó đã bị tuyệt chủng nhưng Alix lại nói rằng đã từng nhìn thấy qua loài rùa trắng cực quý hiếm này trong hầm băng bí mật của Amakusa Akaishi, cục trưởng cục quốc phòng Nhật Bản.
Chuyện là vào mấy tháng trước, ông Amakusa Akaishi trong lần tham quan vùng Bắc Cực giá lạnh đã vô tình nhìn thấy một con rùa trắng. Rùa sở hữu một bộ mai trắng như tuyết, chân mái chèo xinh xắn, cả thân mình là một màu trắng tuyết óng ánh như những viên ngọc trai. Điều đặc biệt là đôi mắt hồng phấn đẹp lung linh, nhưng khi gặp nguy hiểm đôi mắt sẽ trở nên đỏ ngầu và sẽ tự vệ bằng cách bắn độc máu từ đôi mắt đỏ về phía đối phương. Dù côn trùng, thực vật, động vật, hay kể cả con người nếu bị dính phải độc máu đều sẽ chết ngay chỉ sau một giây. Chính vì độc tính kì lạ cũng như là loài vật chưa từng nghe nhắc đến thế nên trong mười người thuộc hạ theo cùng Amakusa Akaishi thì có đến sáu người vì muốn tiếp cận nó mà không biết nguy hiểm đã bị nó bắn độc máu mà chết. Bốn người còn lại phải khó khăn và thận trọng mới có thể bắt sống được.
Amakusa Akaishi vốn dĩ qua lại thân mật với Alix nên đã mời Alix đến xem. Alix là một bác sĩ giỏi, vừa nhìn thấy loại rùa kì lạ lại có độc máu đáng sợ thế nên đã bí mật lén lút lấy đi một ít độc máu từ mắt đỏ của rùa trắng. Sau một thời gian thí nghiệm và kiểm chứng, Alix đã vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra lợi ích của độc máu chính là lấy độc trị độc. Độc máu của rùa trắng có thể giết chết người khỏe mạnh, nhưng nếu dùng nó điều chế có thể trở thành thuốc giải cho những ai bị trúng độc bởi những côn trùng hay động vật cực độc mà đến tận ngay nay y học vẫn chưa điều chế ra thuốc giải.
Tiếc là lúc đó phần vì lén lúc không có nhiều cơ hội phần vì độc máu trong mắt rùa trắng không dễ dàng lấy được thế nên anh chỉ có thể lấy được hai giọt, vừa đủ để anh mang về thí nghiệm. Khi Khắc Kiệt nghe Alix nói độc máu của rùa trắng chính là dược máu giải độc hiệu quả của côn trùng rừng núi thì anh liền phấn chấn hẵn.
Nhưng chính vì là loài rùa trắng quý hiếm cả thế giới có lẽ không tìm được con thứ hai mà lại có trong tay Amakusa Akaishi. Tin hẵn ông ta sẽ không dễ dàng gì giao ra, Chu Khắc Kiệt không e ngại chức vụ cục trưởng cục quốc phòng nhỏ bé của ông ta. Nhưng rùa trắng trong tay ông ta bảo quản rất kỹ lưỡng, muốn có được rùa trắng không thể cứ hiên ngang đi cướp.
Không mất nhiều thời gian điều tra, Chu Khắc Kiệt đã tìm ra nhược điểm chí mạng của Amakusa Akaishi. Cục trưởng cục quốc phòng Amakusa Akaishi không an phận với chức vụ của mình, từ lâu đã hợp tác bí mật với băng đảng Yakuza.
Băng đảng Yakuza ở Nhật Bản thành lập những công ty hợp pháp, song họ luôn tìm kẽ hở của pháp luật để thực hiện các hành vi như tống tiền, bảo kê, tổ chức đánh bạc. Nói rõ hơn, ngoài sáng Yakuza là một công ty kinh doanh hợp pháp, nhưng trong tối lại là một băng đảng có tiếng trong hai giới hắc bạch đạo ở Nhật. Amakusa thấy lợi nhuận sáng mắt đã thò một chân vào băng đảng này đã nhiều năm. Mà với chức vụ một cục trưởng cục quốc phòng tất nhiên cũng đã ngoài sáng trong tối giúp băng đảng này luồn lách pháp luật.
Nắm được nhược điểm này của Amakuasa, Chu Khắc Kiệt liền giáng một đòn không báo trước chính là đưa một vài thông tin về việc làm ăn của Amakuza với băng đảng Yakuza đến chính quyền Nhật. Nhưng chỉ đưa thông tin không đưa chứng cứ, thủ tướng Nhật không để yên không ngừng điều tra, Amakuaza trong suốt thời gian qua cũng hoang mang đến ngất đi mấy lần.
Nếu việc làm trái pháp luật này bị truy ra tội thì tội của vị cục trưởng cục quốc phòng này nếu nhẹ là trung thân nặng cũng chỉ có thể là tử hình.
Chu Khắc Kiệt lại tính toán thời gian chuẩn xác sai Alix đến mượn rùa trắng. Rùa trắng tuy quý hiếm nhưng mạng sống lại càng quý giá hơn. Amakusa Akaishi liền đưa ra yêu cầu nếu Alix muốn có rùa trắng thì Chu Khắc Kiệt phải đích thân đến gặp ông ta. Bởi lẽ một điều, thế lực của Chu gia vươn ra tận thế giới, chỉ cần Chu Khắc Kiệt muốn thì đừng nói giúp Amakusa dấu nhẹm thông tin mà còn có thể là một nhà bảo kê vững vàng cho ông, giúp ông trụ vững trước những phong ba bão táp từ chính quyền nhà nước.
Nghe thấy đáp án từ miệng Alix hoàn toàn đúng theo kế hoạch dự tích. Khóe môi Chu Khắc Kiệt cong lên tia cười yêu diễm. Thứ mà Chu Khắc Kiệt muốn tìm từ loài rùa trắng quý hiếm kia không phải là độc máu mà là dược máu. Thứ dược máu có thể giúp cho Alix chế thành công thuốc giải.
“Chu Minh, anh lập tức chuẩn bị, sau nửa tiếng nữa chúng ta sẽ bay sang Nhật.” Khắc Kiệt đáy mắt ánh lên tia sáng, trước khi bỏ đi không quên ra lệnh cho Chu Minh.
Chu Minh lặng lẽ đưa mắt nhìn theo Chu Khắc Kiệt, thiếu gia chỉ dỡ ra chút thủ đoạn đã có thể đưa Amakusa Akaishi vào con đường không lối thoát. Nhưng để có được rùa trắng, thiếu gia đã không ít hao tâm tốn sức mới có thể trong thời gian ngắn bày ra một kế hoạch hoàn hão thế này. Chế ra thuốc giải độc, chỉ vì một người, vì một kẻ thù, vì một mối hận thù, thiếu gia của ông, tâm tư kín đáo này, trên đời này cũng chỉ có một thuộc hạ thân tính mới có thể hiểu được.