Hoàng Thất Lang giận quá hoá cười: "Không hổ là đại tiểu thư Thẩm phủ, đọc đủ thi thư nên tranh cãi thật giỏi."
Thẩm Xán Nhược không bị khích bác, nói: "Quá khen" rồi tự động ngồi xuống bên giường, nhặt quân cờ lên, bày cục trên bàn gỗ.
Chỉ thấy một ánh sáng lạnh lẽo loé lên, long ngâm không dứt, trong nháy mắt, mũi kiếm đã đến trước mặt ──
Dường như hắn không nhìn thấy, mặc dù mũi kiếm chỉ thẳng vào mi tâm, tay cầm kiếm chuyển động, đẩy kiếm về phía trước.
"Công tử!" Việt Minh không kiềm chế được, cầm quạt lông chặn lại ở giữa. Vừa chạm đến kiếm quang, lông vũ bay múa đầy trời.
Cùng lúc đó, Thẩm Xán Nhược hạ chỉ như bay, "Trích Tinh Thủ" làm người ta hoa cả mắt, Hoàng Thất Lang nhanh chóng bị hắn chặn mạch, bóng người giăng khắp nơi, trong nháy mắt, chuôi kiếm đổi tay người cầm. Hắn thất thanh nói: "Trả ta!"
Tay Thẩm Xán Nhược vuốt ve thân kiếm: "Đây là kiếm của ta."
"Một kẻ ngay cả nội lực cũng không có mà cũng đòi có kiếm Cuồng Hoa sao? Đúng là chuyện cười lớn!" Hoàng Thất Lang hừ lạnh mấy tiếng, nắm đấm đánh thẳng đến.
Mặc dù chân Thẩm Xán Nhược hư phù, nhưng bước chân rất nhẹ nhàng. Hoàng Thất Lang thấy đánh bằng sức người bình thường, đổi nắm đấm thành xòe tay, tỏa ra nội lực liên tục khiến áp lực của hắn tăng lên gấp bội. Đột nhiên, thân hình hắn nhoáng một cái, hình như bị trượt chân, trái tim Hoàng Thất Lang mừng như điên, hai tay đẩy về phía trước. Ai ngờ cái này chỉ dùng để dụ địch, Thẩm Xán Nhược lợi dụng khinh công huyền diệu, trong chớp mắt đã di chuyển ra phía sau người hắn, mũi kiếm đặt trên tấm lưng kia.
"Ngươi định làm gì?" Hoàng Thất Lang thở gấp nhưng giọng điệu lại không hề kinh hoảng. Nói cho cùng, thân là người đứng đầu toàn quân, sóng gió cũng đã biết một hai điều.
Thẩm Xán Nhược hơi dùng sức, hắn lập tức cảm giác một chút đau đớn. Không hổ là kiếm Cuồng Hoa, áo giáp cứng rắn như thế mà khi đâm xuống cũng như tấm giấy mỏng. Giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến từ phía sau: "Cho người chuẩn bị ngựa, theo ta ra khỏi doanh trại. Sau khi vượt qua sông ta sẽ thả ngươi."
"Ngươi không giết ta?" Hắn không tin Thẩm Xán Nhược sẽ buông tha cơ hội bắt vua bắt giặc này.
Thẩm Xán Nhược nói: "Ta lấy mạng ngươi thì được lợi gì? Con kiến hôi còn muốn sống cho qua ngày đoạn tháng, huống chi là con người."
Nghe được câu này, trong lòng hắn thoáng qua cảm giác khác thường, từ nhỏ đến lớn đều được dạy rằng không được tiếc tánh mạng, phải đẫm máu trên xa trường, da ngựa bọc thây là vinh dự vô cùng to lớn. Lúc này, ở nơi đây, lại nghe được lời nói như thế từ trong miệng kẻ địch khiến hắn không khỏi giật mình.
Thẩm Xán Nhược áp hắn đi ra ngoài, di.end/anl;eq/uyd;on Việt Minh ngăn lại, "Công tử, người không thể đi được."
"Chẳng lẽ ngươi không quan tâm đến tính mạng của Hoàng tướng quân sao?"
Việt Minh lắc đầu: "Hắn sống hay chết chẳng liên quan tới ta, ta chỉ quan tâm. . . . . ." Hắn dừng lại, nhấc một góc rèm trướng, "Công tử mời xem."
Thẩm Xán Nhược liếc nhìn lại, trước mặt hai hàng quân binh cầm tấm khiên trong tay, phía sau là người bắn cung, người cầm đao kiếm, kỵ binh đông nghìn nghịt, dàn trận sẵn sàng đón địch. Việt Minh nói: "Hoàng Thất Lang đã hạ lệnh, nếu như có chuyện gì bất thường xảy ra, vạn tên cùng bắn, ai dám lười biếng, xử theo quân pháp."
Thẩm Xán Nhược nhíu hai hàng lông mày lại, trầm ngâm một chút rồi thả người.
Hoàng Thất Lang cười to, hắn coi như không nghe thấy, đút kiếm vào vỏ, ngồi trước bàn cờ bày thế tàn cuộc.
Tiếng cười to dần dần thành cười gượng, sắc mặt Hoàng Thất Lang từ xanh chuyển trắng, từ trắng chuyển xanh, cuối cùng trợn đôi mắt to như chuông đồng tức giận đằng đằng, trừng mắt nhìn người trước mặt.
Thẩm Xán Nhược không buồn cử động, nét mặt thoải mái làm lửa giận của Hoàng Thất Lang đè nén từ lâu cuối cùng cũng không nhịn được mà bộc phát. Hắn xông về phía trước, ném bay cái bàn, con cờ từ trên không rơi xuống, phát ra âm thanh thanh thúy.
"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Hắn không hiểu, tại sao lại bị dáng dấp xinh đẹp tuyệt trần như mỹ nhân ấy khiến giận sôi lên, rõ ràng hắn không làm cái gì ── vấn đề chính chính là cái gì hắn cũng không làm!
Thẩm Xán Nhược vọt đứng lên, vốn hắn cũng chỉ cao sấp xỉ những nữ tử khác, nhưng sau mấy tháng ở đây lại cao lên rất nhiều. Bực nam tử đã trưởng thành như Hoàng Thất Lang trước mặt mà lại phải ngửa mặt lên nhìn. Đôi mắt sáng ngời nhiễm lửa giận, tràn đầy ánh hào quang làm cho người ta kinh thán, trong phút chốc làm thần trí của Hoàng Thất Lang bay mất.
"Hoàng tướng quân, không bằng hôm nay ta với ngươi nói rõ ràng mọi chuyện. Ngươi đừng mơ tưởng biết bất kỳ tin tức gì của Khang vương từ ta. Còn Thẩm mỗ, muốn giết cứ giết!"
Hoàng Thất Lang lắp bắp không thể mở miệng, khí thế này. . . . . . Dù là trong kinh thành đầy người hiển hách, cũng hiếm có thứ hai.
Sau khi rời khỏi trướng, ddieenddanlequydon Hoàng Thất Lang hỏi Việt Minh: "Lúc ngươi cứu hắn, ngươi không sợ bị xử phạt sao?"
Việt Minh hỏi ngược một câu: "Đối mặt người kia, ngươi còn có thể quan tâm tới sống chết của mình sao?"
Hoàng Thất Lang nhìn lên bầu trời, hồi lâu mới thở dài nói: "Lý Giám, ngươi đúng là người may mắn nhất trên thế gian này . . . . . ."
Hoài Đô, trong trướng của người có vị trí cao nhất toàn quân, có một người chống tay lên trán, cằm đầy râu ria, dáng vẻ tiều tụy. Chợt nghe bên ngoài trướng có người báo cáo, hắn đứng bật dậy, vóc người khôi ngô lảo đảo, lại ngã vào trong ghế lần nữa.
Đúng lúc Thanh Sanh đi vào, thấy tình trạng ấy, sợ hãi đến nỗi mặt mũi trắng bệch, quát to một tiếng: "Khang vương! Mau mời quân y!"
Tay của hắn bị túm chặt: "Có phải có tin tức của Xán Nhược hay không?" Tia máu trong mắt vằn lên, quả thật không còn hình người.
Thanh Sanh đau lòng: "Không có. . . . . . Là quân Nam phái người tới khiêu chiến lần nữa."
Lý Giám chán nản buông ra, ngón tay thọc sâu vào trong tóc: "Xán Nhược. . . . . . Xán Nhược. . . . . ."
"Khang vương, người phải bảo trọng chứ! Đã vài ngày người không chợp mắt rồi. Nếu công tử trở về, người định để công tử nhìn thấy bộ dáng này của người sao?" Thanh Sanh quỳ xuống, cố thuyết phục chủ tử đã rối loạn.
"Cút ngay!" Tiếng Lý Giám khàn khàn, giống như dã thú bị thương: "Ta không muốn nghe những lời này, ta chỉ muốn Xán Nhược. . . . . . Trả Xán Nhược lại cho ta. . . . . ."
Thanh Sanh lui ra ngoài, Lục Hồng Thành đứng ở bên ngoài màn trướng lắc đầu một cái: "Bây giờ Khang vương sẽ không nghe lời khuyên của ai. Trừ công tử, không ai có thể khiến cho người tỉnh táo trở lại."
Lục Hồng Thành thở dài: "Ta vốn tưởng rằng người chỉ. . . . . . Không ngờ rễ tình đã sớm đâm sâu, chạm vào là đau đến tận xương tủy."
Thanh Sanh nói: "Ai bảo người Khang vương gặp là công tử đây? Nếu người không động lòng, chỉ sợ thế gian không còn ai có thể khiến người động lòng. Lục tướng quân, rõ ràng tướng quân đoán được Việt Minh không trung thành, vì sao lừa gạt Khang vương, để cho hắn đi theo công tử?" Đôi mắt hắn mở to, sắc bén nhìn thẳng Lục Hồng Thành, cho dù không cùng số tuổi, không cùng thân phận, nhưng hắn vẫn như con thú nhỏ đầy sức mạnh khi muốn bảo vệ thứ quan trọng nhất của mình.
Lục Hồng Thành không nói gì, Thanh Sanh lại cười lạnh nói: "Lục tướng quân, tướng quân cho rằng mình vì Khang vương sao? Tướng quân cho rằng Khang vương sẽ cảm kích mình sao? Nếu như chuyện này công khai, người đầu tiên muốn giết tướng quân chính là Khang vương!"
Lục Hồng Thành lùi lại một bước, hắn đi theo Vĩnh Khang vương gia chinh chiến nhiều năm, một lòng trung thành, phụng di mệnh phụ tá Lý Giám cũng toàn tâm toàn lực, không dám lơi lỏng chút nào. Hôm đó nghe lén được đám người Sĩ Dương đạo trưởng nói, trong lòng hắn liền chôn một tảng đá lớn. Lấy thân phận của Thẩm Xán Nhược, nếu còn tồn tại thì cuối cùng cũng là mầm họa. Vốn hắn tưởng rằng Lý Giám chỉ yêu thích nhất thời, lại vì bảo tàng mới không ra tay được, mới lợi dụng Việt Minh mượn đao giết người, một hòn đá hạ hai con chim. Nào có thể đoán được lúc Lý Giám nghe được tin, miệng phun máu tươi tại chỗ, suýt nữa thì chạy như điên đi. Hắn ra tay đánh ngất xỉu từ phía sau, mới ngăn lại được hành động điên cuồng của Lý Giám. Sau khi Lý Giám tỉnh lại, lập tức phái một vạn doanh tiên phong (*), chia ra tìm bốn phương tám hướng. Ai ngờ Việt Minh và Thẩm Xán Nhược giống như cùng biến mất, không để lại chút dấu vết nào.
(*): Doanh: 500 quân = 1 doanh. 1000 doanh = 500.000 quân
Thanh Sanh không muốn đối mặt cùng người kia nữa, xoay người định vào trướng, bị hắn gọi dừng lại: "Ngươi đi báo với Khang vương, quân Nam . . . . . . Mang đến một thanh kiếm."
Ánh mắt Thanh Sanh sáng rỡ, bật thốt lên: "Kiếm Cuồng Hoa!"
Lục Hồng Thành gật đầu.
Thanh Sanh vọt vào, "Khang vương, Khang vương, có tin tức của công tử!"
Trong nháy mắt, Lý Giám phi ra như giói lốc: "Xán Nhược ở đâu?"
Lục Hồng Thành nhìn hắn vội vàng, nói thêm: "Sứ giả của quân Nam mang kiếm Cuồng Hoa tới, nói nếu Khang vương muốn thấy chủ của kiếm thì chỉ cần vượt sông xuôi nam là được."
"Được, lập tức điểm tướng, chỉ huy binh xuống phía nam!" Lý Giám hô to: "Thanh Sanh, chuẩn bị ngựa!"
Lục Hồng Thành đuổi theo: "Khang vương, không thể! Chẳng lẽ người đã quên ước nguyện ban đầu khi Thẩm công tử trăm cay nghìn đắng phá ‘Kình Thiên trận’ sao?"
Lý Giám nhấc cổ áo của hắn lên, hét lớn một tiếng: "Lục Hồng Thành!" Ánh mắt khát máu tiến tới gần: "Nếu ngươi ngăn trước mặt ta lần nữa, đừng trách ta không khách khí."
"Khang vương. . . . . ."
"Chỉ cần vừa nghĩ tới Xán Nhược ở trại lính của quân Nam, ta liền muốn nổi điên. . . . . . Ngươi còn ở đây nói với ta ước nguyện ban đầu với không ban đầu cái gì? Ta chỉ muốn Thẩm Xán Nhược, người khác thế nào, muốn chết bao nhiêu người, ta mặc kệ!"
Lục Hồng Thành giật mình, hắn hiểu được một chuyện, Lý Giám đã nổi điên, vì Thẩm Xán Nhược, hắn xé đi vỏ bọc bên ngoài, lộ ra một mặt ma quỷ máu tanh nhất.
Xem ra chỉ có người kia, mới có thể ngăn cản tất cả mọi chuyện xảy ra!