Trong thành Hoài Đô, thi thể và binh khí bị bỏ lại ở khắp nơi, dù phe thắng lợi, thương vong cũng không nhỏ.
Lục Hồng Thành không ngừng đi tới đi lui trên cổng thành, mặt ủ mày chau.
Thanh Sanh chạy lên: "Lục tướng quân, còn chưa nhìn thấy Khang vương và Thẩm công tử trở lại sao?"
Lục Hồng Thành lắc đầu: "Đã phóng hỏa theo lời Khang vương giao cho, theo lý thuyết bọn họ nên trở lại."
"Rốt cuộc trong hồ lô của Khang vương bán thuốc gì, tại sao lại muốn chúng ta phóng hỏa trong thành của chính mình đây?" Thanh Sanh nghiêng đầu, nghĩ sao cũng không thông.
Lục Hồng Thành cười nói: "Mưu kế của Khang vương, há là bọn ta có thể đoán được. Ngày xưa người tung hoành sa trường, dùng binh khiến người ta kinh ngạc, dùng kế tuyệt diệu khiến toàn quân khiếp sợ. Ngay cả tối nay mà nói, nếu không phải người sai ta chuẩn bị đầy đủ từ sớm, sợ rằng thương vong của quân ta không chỉ là như này."
"Ngài nói Khang vương đã đoán được kẻ địch sẽ đến tập kích tối nay từ sớm sao?"
Lục Hồng Thành nói: "Ta không biết Khang vương có đoán đúng tối nay hay không, người chỉ nói là, Bạch Thiên Hạc vừa chết, hoàng đế thì lo lắng lão tướng âm thầm giúp chúng ta vì vậy nên chắc chắn sẽ bắt đầu dùng người mới. Mà người mới thường thường tuổi trẻ rất bộp chộp, một khi nắm giữ ấn soái sẽ lập tức dấy binh tấn công, mà đánh đêm là một trong những biện pháp hữu hiệu nhất."
Thanh Sanh ngẩn ngơ: "Suy nghĩ trong lòng Khang vương, thật sự nhiều hơn một khiếu (1) so với người khác. Lần này Thẩm công tử muốn chuồn đã khó càng thêm khó rồi."
Lúc này, chợt thấy một ngọn lửa xanh tím thoáng hiện trong không trung, Lục Hồng Thành vui vẻ nói: "Khang vương trở lại!"
Trong lòng Thanh Sanh rung động, giương mắt nhìn lên. Quả nhiên trông thấy một người cưỡi ngựa dong ruổi đi tới dưới ánh trăng chảy tràn. Hắn nghĩ: Chẳng lẽ Khang vương không khuyên Thẩm công tử trở lại được sao?
Đợi ngựa gần, hắn mới phát hiện, có hai người đang ngồi trên con hãn huyết bảo mã. Khang vương ôm chặt người mặc bạch y vào trong ngực, tình cảm trong mắt dịu dàng, mềm mại như nước.
Thanh Sanh chạy như điên xuống cổng thành: "Khang vương, công tử!"
Thẩm Xán Nhược ghìm chặt ngựa, phân phó nói: "Thanh Sanh, mau chóng đưa quân y tới trướng Khang vương, còn nữa, chuẩn bị nhiều nước nóng và bông băng một chút."
Lúc này, Thanh Sanh mới phát hiện cả người Khang vương không có chỗ nào không bị thương, không khỏi kêu khẽ một tiếng, chạy thật nhanh tới trại lính. Đáng thương cho lão quân y kia, lại phải liều mạng theo hắn đi một chuyến rồi.
Đôi tay Lý Giám buộc chặt, khiến hắn không khỏi bị kéo về phía sau: "Huynh không sợ chạm vào vết thương sao?"
"Dù đau chết cũng cam tâm." Lý Giám ghé vào lỗ tai hắn, nhẹ giọng nói.
Thẩm Xán Nhược khẽ cắn môi dưới, sắc mặt như Hồng Hà: "Còn không nhanh trở về, định chảy hết máu ở đây sao?"
Lý Giám nhếch môi cười, quát "Đi", hãn huyết bảo mã chở hai người chạy thẳng vào trong thành.
Lục Hồng Thành ở trên cổng thành nhìn thấy rõ ràng, thầm thở dài nói: Khang vương, trận chiến này người đánh thắng rồi!
Trên đường có rất nhiều người bị thương, người di chuyển thi thể và dọn dẹp tàn tích. Thẩm Xán Nhược khẽ cau mày, Lý Giám nói: "Nếu muốn ngừng chiến tranh vĩnh viễn, chỉ có thể lấy máu cầm máu. Xán Nhược, chúng ta hãy cùng nhau tạo ra thời đại Vĩnh Khang đầy phồn hoa, bốn biển an bình."
Thẩm Xán Nhược quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi: "Ta được sao?"
Lý Giám cầm tay hắn: "Nhất định được."
Thẩm Xán Nhược cong khóe miệng, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Lý Giám nhìn được, chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, kinh ngạc đến mức không thể nào nhúc nhích.
"Loanh quanh trong thời gian dài, thì ra là huynh muốn ta làm culi. . . . . ." Thẩm Xán Nhược nghiêng đầu: "Xem ra ta đã lên phải thuyền giặc rồi, không thể làm gì khác hơn là cố gắng tiếp tục làm."
Bình thường dáng vẻ hắn thanh nhã nghiêm nghị không thể xâm phạm đã làm trái tim Lý Giám rung rinh. Bây giờ lại thấy được một mặt nhẹ nhõm của hắn, giống như bông hoa ướt đẫm sương mai, có một cảm giác khác.
Dưới sự rung động, Lý Giám không thể kiềm mình, ôm lấy mặt y, hôn xuống.
Thẩm Xán Nhược trợn to cặp mắt, nửa ngày mới phản ứng được, trên mặt nóng rực, trong lúc kinh hoảng đã giơ tay đẩy hắn ra, lại quên lúc này hai người đang ngồi trên lưng ngựa, Lý Giám lại không đề phòng, chuẩn bị ngã xuống ngựa.
Hãn huyết bảo mã còn chưa phát giác mọi chuyện trên người, vẫn lấy tốc độ vừa rồi chạy bang băng về phía trước.
Thẩm Xán Nhược không kịp suy nghĩ nhiều, phi thân nhảy xuống, khi hắn đang kéo thì phát hiện Lý Giám giương khuôn mặt tươi cười giống như đang đợi con mồi đến. Thẩm Xán Nhược đang nghi ngờ, thì một sức mạnh kéo hắn lên, Lý Giám mạnh mẽ mang hắn bay thẳng một mạch lên không trung.
Huynh lừa ta? Đôi con ngươi như hai giọt nước của Thẩm Xán Nhược tỏa ra ý sắc bén.
Lý Giám không cử động, ôm eo hắn, lại dưới tình huống không sợ chết hôn xuống lần nữa.
Thẩm Xán Nhược giơ đôi tay lên, rồi dừng lại, cuối cùng bất lực rũ xuống, hai mắt nhắm lại, mặc cho cái tên bá đạo đó chiếm đoạt tất cả hô hấp. Chỉ thấy bạch y nhẹ nhàng, giống như tiên tử chậm rãi hạ xuống.
Thanh Sanh đứng ở xa xa trông thấy một màn này, giống như tất cả quân dân trong Hoài Đô, nín thở không thể nhúc nhích.
Sau đó, Lý Giám ôm Thẩm Xán Nhược trở về trướng của mình, đến nỗi quân y chạy tới, cho rằng người phải cứu chính là Thẩm công tử, mà không phải Khang vương dù chảy rất nhiều máu nhưng mặt mày vẫn hồng hào sảng khoái tinh thần.
Nhìn quân y quấn xong vết thương, Thẩm Xán Nhược không để ý tới cặp mắt mong đợi của hắn, xoay người đi ra trướng bên cạnh.
Cho nên lúc Lục Hồng Thành đi vào, thấy khuôn mặt ấm ức của Khang vương, hắn bất chấp khó khăn tiến lên: "Khởi bẩm Khang vương, quân địch một vạn, chết 3000, thương 2000, bắt được 2000, còn sót lại 3000 đều đã chạy trốn, thuộc hạ theo ý chỉ của Khang vương, không dám đuổi theo đến cùng."
"Thương vong của quân ta như thế nào?" Lý Giám nghiêm mặt nói.
"Quân Phong doanh của ta ngày trước có một vạn binh lính tham gia trận chiến, chết 500, thương 1000."
"Mặc dù thương vong của quân ta ít, nhưng bên trong thành bị thiêu hủy rất nghiêm trọng, Hoài Đô không thể tiếp tục ở nữa." Lý Giám nhìn bản đồ treo trên tường: "Xem ra chúng ta phải mau chóng vượt sông mới được."
"Khang vương." Vẻ mặt Lục Hồng Thành lộ vẻ khó khăn, ấp a ấp úng: "Thuộc hạ có chuyện. . . . . ."
Lý Giám lại cười nói: "Bổn vương biết ngươi muốn hỏi cái gì, chuyện của ta và hắn, cũng không phải đơn giản như ngươi nghĩ."
"Nhưng Khang vương, người không cảm thấy người đánh cuộc quá lớn sao?"
Mày kiếm của Lý Giám nhướn lên: "Việc bổn vương khi nào đến phiên người khác bình luận vậy?"
Bị khí thế không giận mà uy của Lý Giám làm kinh sợ, Lục Hồng Thành không tự chủ được sợ hãi quỳ xuống: "Thuộc hạ không dám."
Lý Giám đỡ hắn dậy: "Lục tướng quân, chuyện của Thẩm Xán Nhược, ta không muốn nói thêm nữa, chỉ nói lần này."
"Ta lớn lên trong đao quang kiếm ảnh từ nhỏ, đã nhìn quen lòng người dễ thay đổi, thói đời nóng lạnh, a dua nịnh hót thờ ơ lạnh nhạt. Sống đến ngày nay, ta chỉ thấy mình Thẩm Xán Nhược, một Thẩm Xán Nhược trong sáng linh lung như tiên giáng trần, một Thẩm Xán Nhược chính trực vì nước vì dân. Ta vì hắn mà rung động, vì hắn mà cảm phục. Một chữ yêu không phải do mệnh mà là do chính ta. Đời này kiếp này ta đã nhận định, chỉ có một mình hắn. Cho nên bất kể ta làm cái gì, bỏ giá cao bao nhiêu cũng đáng giá!"
Lục Hồng Thành trố mắt nói: "Người đã động chân tình thật sự?"
Lý Giám cười nhẹ một tiếng, hắn không cần nói chữ nào nữa, chỉ từ cái vẻ mặt đó, Lục Hồng Thành đã hiểu.
Cái đó đúng. . . . . . Là nụ cười mà Vĩnh Khang vương gia đã cười với vương phi trước lúc chết.
Thẩm Xán Nhược đứng ở bên ngoài trướng, hắn nghe rõ ràng lời nói bên trong.
Lúc nhìn thẳng vào mắt nhau ở vùng ngoại ô, cuối cùng hắn đã mềm lòng, trái tim rối loạn, trái tim rung động, trái tim bị lấy mất rồi.
Mà giờ phút này, hắn đã từ từ bình tĩnh lại. Hắn nhìn bầu trời, sắp sáng rồi. Tiếng nổ lớn cả đêm, một đêm khói lửa, trong trí nhớ của mọi người, còn lưu lại cái gì.
"Công tử, người không đi vào sao?" Tiếng Thanh Sanh giòn giã, giống như nước suối nước đánh thẳng vào lòng hắn.
Thẩm Xán Nhược nói: "Ta nên đi vào sao?"
Mặc dù Thanh Sanh không hiểu vì sao hắn hỏi như vậy, nhưng vẫn cười nói: "Khang vương nhất định đang đợi công tử đấy."
Thẩm Xán Nhược rung động, nhìn màn cửa, như hiểu ra:"Đúng vậy, ta nên vào!"
Hắn nhấc trướng mành lên, hít sâu một hơi, vững vàng đạp chân bước vào.
Dường như Lý Giám không hề cảm thấy ngoài ý muốn, đứng dậy đón hắn.
Lục Hồng Thành lặng lẽ lui ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người.
Thanh Sanh thấy hắn, cười ranh ma: "Lần này Lục tướng quân có thể lập công đầu, thật đáng mừng."
Lục Hồng Thành nói: "Công lao của ta làm sao lớn được hơn ngươi."
"Lời này của Lục tướng quân khiến tiểu nhân xấu hổ chết, Thanh Sanh chẳng qua chỉ là một nô tài thôi."
"Đúng, chỉ là nô tài này còn tốt hơn nghìn lần so với người bên cạnh, ha ha ha. . . . . ." Lục Hồng Thành nghênh ngang rời đi.
Thanh Sanh khẽ cắn môi dưới: "Tốt cái con cáo già."
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Chú thích:
(1): Khiếu: Là lỗ trên cơ thể người (theo cách gọi của Đông y)
Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng
Cửu khiếu là thất khiếu với hai khiếu: lỗ sinh thực khí và hậu môn
Có quan niệm cho rằng con người ta, cả đàn ông và đàn bà, được coi là có chín cửa (cửu khiếu) để giao hòa với đại vũ trụ. Khi sống, cả 9 khiếu đều đóng hay mở theo những thời điểm phù hợp để con người hòa hợp được với đại vũ trụ, nhưng khi chết thì cả chín khiếu phải đóng lại để hồn có thể thoát ra từ trên đỉnh đầu lên trời (trở về với đại vũ trụ hay siêu thoát), tức là giúp cho hồn không bị siêu tán (tản mạn, phân tán), nhằm sau này có thể đầu thai trở lại làm người. Đàn ông được coi là dương, có tính chất thăng (lên cao) nhiều hơn nên phần hồn có lẽ tập trung ở phía trên nhiều hơn so với đàn bà là âm có tính chất giáng (trầm lắng) nhiều hơn. Do vậy, theo quan niệm của người xưa, khi người ta chết, đối với nam chỉ cần đóng 7 khiếu trên để hồn có thể bốc lên. Bảy khiếu của đàn ông đều ở phần trên của cơ thể nên đôi khi gọi là thất khiếu dương, còn đối với nữ phải là cả 9 khiếu, trong đó có 2 khiếu ở phía dưới (khiếu âm).