Đêm xuống, ngọn đèn được thắp lên, việc thương lượng trong quân trướng không có dấu hiệu dừng lại.
Trong quân rõ ràng chia làm hai phe, một phe muốn nhanh chóng đánh phương Nam, thống nhất thiên hạ, phe khác chủ trương trước củng cố thế lực ở phương Bắc rồi mới tấn công phía nam. Khang vương Lý Giám ngồi trong trướng, trở thành điểm tập trung mà hai phái trực tiếp tranh đấu.
Tiếng trống canh lại gõ một lần, Lý Giám ra hiệu bằng ánh mắt, Thanh Sanh đứng hầu một bên lặng lẽ rời khỏi, hắn đi tới trước trướng không xa, ngăn hộ vệ nói, nhấc một góc rèm vải lên.
Bên trong trướng bày biện hết sức đơn giản, bóng dáng màu trắng ngồi dựa trên giường êm, phía trên có mấy tập hồ sơ, một tay giữ, một tay cầm cuốn sách lấy từ trên kệ xuống, đọc rất chăm chú. Trời Giang Bắc càng ngày càng lạnh, người đó khoác chiếc áo lông cáo lớn, làm nổi bật lên màu da trắng như tuyết, óng ánh trong suốt.
Một người xinh đẹp như vậy, khó trách Khang vương không yên lòng, cách không được bao lâu lại ra lệnh cho hắn tới xem.
"Người ngoài trướng là ai?" Giọng nói không nóng không lạnh vang lên.
Thanh Sanh cả kinh, muốn rời đi, chỉ thấy loé cái, trong nháy mắt người nọ đã đứng trước mặt hắn, con ngươi trong sáng linh động hơi rủ xuống, ánh mắt lướt qua hắn, Thanh Sanh thấy vậy, một bước cũng không thể lui ra. Khí thế của người này, lại không kém Khang vương chút nào!
"Tiểu nhân. . . . . . Tiểu nhân là. . . . . . Là sai vặt của Khang vương"
"Ngươi lén lén lút lút ở ngoài trướng mấy lần theo dõi ta là vì sao?"
Thanh Sanh vốn không dám nói, nhưng hắn nghĩ lại, nếu như người này không hiểu khổ tâm của Khang vương thì chẳng phải điều Khang vương làm đã uổng phí hay sao? Die.nd/anl;eq’uyd/on Hắn liền nói: "Tiểu nhân phụng mệnh Khang vương tới thăm công tử."
"Lý huynh?" Thẩm Xán Nhược mê muội nghiêng đầu "Ta không bệnh không đau, cần gì lo lắng như thế?"
Thanh Sanh cẩn thận nhìn hắn một cái: "Khang vương nói, công tử giải quyết xong mọi chuyện, liền muốn làm chim ưng bay trên bầu trời, một đi không trở lại. Người phái tiểu nhân đến liên tiếp, là sợ bỏ lỡ cơ hội từ biệt công tử, vậy sẽ hối hận cả đời."
"Chẳng lẽ Lý huynh cho là ta sẽ không từ mà biệt hay sao?" Thẩm Xán Nhược lẩm bẩm, trong lòng vì suy nghĩ của Lý Giám mà cảm động: "Xin chuyển lời cho Khang vương, nếu ta đi, sẽ cùng Khang vương nói tiếng trân trọng, đừng để ý chuyện này."
"Tiểu nhân nhất định sẽ chuyển lời này cho Khang vương, một chữ cũng không thiếu." Thanh Sanh vui mừng nhếch mày, nhìn vẻ mặt của Thẩm Xán Nhược, quyết định của hắn không sai rồi.
"Không cần."
Thẩm Xán Nhược ngẩng đầu, nhàn nhạt cười một tiếng nói: "Lý huynh."
Cây đuốc gần áp sát thân hình mặc áo giáp cực kì anh tuấn, phong thái hiên ngang, không phải Lý Giám thì là ai? Di.end/anl;eq’uyd/on Hắn kéo tay Thẩm Xán Nhược, đi vào bên trong trướng: "Thay vì nghe đám người kia cãi lộn không ngừng, không bằng trở lại đánh vài ván cờ với đệ."
Thanh Sanh rất biết điều rời đi.
Thẩm Xán Nhược nói: "Nếu để cho bọn họ nghe được mấy lời này của huynh, sẽ tranh cãi lật trời đấy."
Lý Giám khoát khoát tay: "Ở đây không có người ngoài, lại nói dù bọn họ nghe thấy thì có thể làm gì? Ngày nào cũng ầm ĩ, cho dù là thần tiên cũng sẽ phiền lòng." Hắn đang muốn ngồi lên giường êm, lại thấy bất tiện, cúi đầu nhìn lên, đủ thứ khôi giáp bảo vệ vẫn chưa gỡ xuống.
Thẩm Xán Nhược nhìn, phì cười một tiếng, Lý Giám lắp bắp: "Hôm nay diễn luyện mấy lần. . . . . . Thanh Sanh. . . . . . Thôi, ta tự làm." Hắn tự tay cởi, mấy đồ này dùng để bảo vệ thân thể, sao có thể cởi dễ dàng như vậy.
"Để ta giúp huynh." Lời nói Thẩm Xán Nhược mang theo nụ cười, đôi tay linh hoạt cởi nút thắt trên người Lý Giám, tháo từng món đồ không nhẹ xuống.
Sau khi cởi áo giáp ngoài, hắn mới phát hiện Lý Giám không nói một lúc lâu, không khỏi ngửa đầu nhìn.
Vừa nhìn lên, lại không thể động đậy.
Trong ánh mắt si ngốc của Lý Giám, tất cả đều là hắn, tất cả đều là hắn.
Lý. . . . . . Lời nói ở trên môi, biết rõ nên ngăn cản, nhưng không cách nào điều khiển thân thể nghe theo ý mình.
Tay Lý Giám, từ từ đến gần mặt của hắn. Hơi thở nóng rực, khiến hắn chìm đắm, không thể tránh thoát.
"Khang vương! Khang vương!"
Lý Giám thu mạnh tay lại, Thẩm Xán Nhược nhanh chóng đứng cách xa mấy bước. die.nd/anle.quyd]on Như là đồng thời, một người trên mặt mang theo vết máu, bả vai trúng tên, vọt vào bên trong trướng: "Khang vương, không xong, quân lương cứu cấp vận chuyển từ Thanh châu lại bị Bạch Thiên Hạc mang binh cướp đi!"
"Tên khốn kia!" Lý Giám tức giận ngút trời, nắm bội kiếm xông ra ngoài: "Điểm một vạn binh lính, theo ta đi đoạt lại quân lương!"
"Lý huynh!" Thẩm Xán Nhược cảm thấy bất an, đuổi theo, nào còn bóng dáng của hắn, dậm chân một cái nói: "Sao Lý huynh làm việc luôn lỗ mãng như thế?"
Hắn trở lại bên trong trướng, thấy người kia đã ngã trong vũng máu, gấp gáp kêu quân y. Bị giày vò đã gần đến sáng mà không có một chút tin tức nào từ tiền tuyến. Cho đến khi mặt trời sắp lặn, mới nghe được tiếng vó ngựa như sấm. Hắn đi ra bên ngoài trướng, chạy thẳng ra ngoài.
"Khang vương đâu?" Hắn tóm lấy cánh tay một người, sắc mặt tái nhợt.
"Ta. . . . . . Ta không biết, chẳng phải đi cùng Lục tướng quân sao."
Hắn xông về quân trướng, hộ vệ tiến lên ngăn trở, bị hắn dùng vỏ kiếm quét ra: "Ta là Thẩm Xán Nhược, ai dám ngăn cản ta?"
Người trong quân doanh đều biết tuyên ngôn của Khang vương hôm đó, rối rít thu kiếm lại.
Thẩm Xán Nhược vọt thẳng vào, chỉ thấy thị nữ bưng chậu nước nhuộm đỏ vội vã đi ra, sắc mặt càng thêm khó coi.
Trong quân trướng có tất cả đại phu trong doanh, vẻ mặt bọn họ ảm đạm, vừa lắc đầu vừa thở dài.
Hắn trầm giọng hỏi "Khang vương thế nào rồi?"
"Thẩm. . . . . . Thẩm công tử?" Khí thế thật là đáng sợ. . . . . .
"Nói mau, Khang vương rốt cuộc thế nào?" Thẩm Xán Nhược quét kiếm qua, trong nháy mắt bàn ghế nát bấy.
Các đại phu bị dọa sợ càng thêm không nói lên lời.
Thẩm Xán Nhược đi tới trước giường, chỉ thấy trước ngực Lý Giám quấn đầy băng, sắc mặt như tờ giấy, hô hấp yếu ớt.
"Lục tướng quân."
Giọng điệu âm trầm này khiến Lục Hồng Thành đầy kinh nghiệm sa trường cảm thấy sát khí khiếp người, hắn vội vã đáp lời.
"Đến tột cùng tại sao lại có chuyện như vậy? Vì sao Khang vương biến thành bộ dáng như thế này?"
"Khang vương mang binh đi cướp lại quân lương thì gặp quân đội của Bạch Thiên Hạc trên đầu Hoàng Hà. Vốn Khang vương đã nắm chắc phần thắng, ai ngờ đã sớm có người tiếp ứng Bạch Thiên Hạc ở đầu sông Hoàng Hà, bọn chúng bắn tên từ trên thuyền, Khang vương nhất thời không quan sát kĩ. . . . . ."
"Bạch Thiên Hạc." Thẩm Xán Nhược đọc lên ba chữ này khiến Lục Hồng Thành không khỏi rùng mình một cái.
Căn cứ vào lời của quân y, nếu Lý Giám có thể chịu đựng qua chiều nay, thì cũng sẽ không có gì đáng ngại.
Thẩm Xán Nhược ngồi ở bên giường, tay sắp xếp mấy loại thuốc bày trên bàn, cùng một lúc mà phân chia liều lượng thuốc khác nhau để dùng. Thanh Sanh kinh ngạc nhìn Thẩm Xán Nhược chỉ nghe đại phu nói một lần mà hành động chính xác không sai chút nào, đồng thời theo phân phó của hắn điều động người bảo vệ ngoài trướng.
Lục Hồng Thành cầu kiến, mang theo bản đồ bố trí binh lực quân đội.
"Lục tướng quân, Thẩm mỗ không am hiểu chiến lược chiến thuật, càng không thể nói đến điều binh khiển tướng. Cho nên chuyện hôm nay, làm phiền tướng quân vì ta mà lên kế hoạch." Giọng nói Thẩm Xán Nhược mang theo chút non nớt của tuổi thiếu niên, nhưng khí độ trầm ổn của hắn khiến người ta quên mất vẻ bề ngoài.
Lục Hồng Thành nói: "Tại hạ nhất định sẽ dùng hết khả năng."
Thẩm Xán Nhược gật đầu, tiếp tục nói: "Trên đường đến Tùy Châu ở Hoài Đô, có một con đường gọi là Thập Bát Bàn, cuối đường là khe hẹp, bên trong có một con đường hình thành tự nhiên, vách núi dựng đứng. Sau khi ra khỏi khe hẹp đó là đường lớn rộng rãi. Ta muốn ngài dẫn Bạch Thiên Hạc đi đường này, mồi nhử là tiền bạc dùng cho quân đội giống hai lần trước."
"Công tử định ra tay ở chỗ nào?"
Thẩm Xán Nhược nói: "Thứ cho Thẩm mỗ tạm thời không thể nói."
Hắn nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lý Giám đang hôn mê, thầm nghĩ, Lý huynh, lần này Xán Nhược cũng muốn độc ác một lần. Mặc dù đều vì chủ của mình, Bạch Thiên Hạc cũng không làm gì sai. Nhưng đối với nghiệp lớn thống nhất, hắn thật sự là uy hiếp quá lớn, người này một ngày chưa diệt trừ, thiên hạ một ngày không được an bình. Huống chi, hắn làm huynh bị thương. Cho nên ──
Thẩm Xán Nhược buông mi mắt: "Không thể tha thứ."