Máu Liều Luôn Nhiều Hơn Máu Não

Chương 20



… Tại sao lại nghĩ tới Từ Đồ Nhiên?

Thành thật mà nói thì bản thân Dương Bất Khí cũng không biết đáp án cho câu hỏi này.

Nhưng ngay khi trông thấy Thể Đáng Ghét xui xẻo bên ngoài kia, trong đầu anh lập tức nảy ra một suy nghĩ — Đây là chuyện mà một con người có thể làm ra ư?

Sau đó đầu óc tự động liên kết với một vài từ khóa, một giây sau đã xác định được đối tượng liên quan: Từ Đồ Nhiên.

… Nhưng quan trọng là anh lại đoán trúng phóc.

Tâm trạng của Dương Bất Khí nhất thời hơi vi diệu. Sau khi cảm ơn cấp trên xong, anh định cúp máy nhưng bị cấp trên gọi lại.

“Tôi không rành tình hình cụ thể của bên chung cư Mai Hoa. Nhưng bên viện Nhân Tâm… Cậu cũng biết đấy, họ làm việc khá cực đoan và thiếu kiên nhẫn với những người bình thường.” Giọng nói của cấp trên vang lên trong điện thoại, “Nếu cậu có thể liên hệ được với cô bé kia thì vẫn nên khuyên cô ấy dọn ra ngoài trước nhé. Vì cô ấy thôi.”

Dương Bất Khí nhìn con búp bê đang đung đưa ngoài cửa sổ, nét mặt phức tạp đáp lại một tiếng.

Anh cũng thấy cần phải khuyên Từ Đồ Nhiên dọn ra ngoài. Còn chuyện vì ai thì anh không dám nói chắc.

Kết thúc cuộc gọi, Dương Bất Khí nhanh chóng rửa mặt rồi chọn ra một bộ quần áo nghiêm túc nhất từ đống hành lý có hạn của mình, ra ngoài chuẩn bị tìm Từ Đồ Nhiên — Trước khi ra ngoài, anh không quên kéo rèm cửa lại. Chặn hoàn toàn khuôn mặt khổ muốn khóc của con búp bê mặc âu phục kia.

Ai ngờ vừa bước ra khỏi cửa đã đụng phải một tên mặt sẹo đang sải bước đi tới.

“Anh Lạc?” Dương Bất Khí nhận ra người này, hiện tại hắn là người phụ trách chính cho chuyện ở chung cư Mai Hoa hiện tại, “Sao mới sáng sớm đã tới rồi?”

“Chuyện gấp.” Anh Lạc sốt ruột dúi một cái bánh bao cho anh, sau đó kéo anh đi tới phía hành lang, “Ngại quá, giờ cần cậu giúp một chút. Hiện tại tình hình rất gấp, cậu cũng biết đấy, hôm nay là ngày 14…”

Dương Bất Khí:?

Tất nhiên là anh biết rồi, tối ngày 14 và 24 hàng tháng chính là giai đoạn nguy hiểm nhất của chung cư này. Tờ thông báo dán trong thang máy cũng vì thế mà có.

Nhưng vấn đề là hiện tại đang ban ngày mà?

“Trời sắp mưa rồi.” Anh Lạc nhíu chặt mày, “Vừa có tin dự báo là sẽ mưa to.”

Thời tiết của thành phố F luôn rất thất thường, nhất là vào tháng 6. Nếu mưa nhỏ thì không sao — Nhưng mưa to, nhất là kiểu mưa to che hết nắng, mưa bụi dày như bức tường thành, đối với họ mà nói cũng nguy hiểm chả thua gì ban đêm cả.

Nghe hắn nói thế, Dương Bất Khí mới ý thức được đúng là thời tiết hôm nay có vẻ hơi bức bối quá mức.

Một cảnh báo trực quan hơn là ở bên ngoài thang máy. Dương Bất Khí liếc nhìn thấy bên ngoài thang chẳng biết đã có thêm một tờ giấy tự bao giờ.

Đó là một tờ thông báo, chữ viết màu đỏ au. Nhìn thoáng qua chỉ thấy các ký tự nhỏ xíu trông hơi đáng sợ.

Anh Lạc xé phăng nó xuống, đưa cho Dương Bất Khí: “Hiện tại cần phải tuân theo quy tắc trong này. Những chuyện khác tôi sẽ nói kỹ với cậu hơn.”

Dương Bất Khí đáp lại một tiếng, nhận tờ giấy đọc lướt qua, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.

*

Khác với tờ thông báo trong thang máy kia, tờ này chỉ dành cho những ai có thể “nhìn thấy” nó.

— [Thông báo này sẽ chỉ xuất hiện trong thời gian có độ nguy hiểm cao vào ngày 14 và 24 hàng tháng. Vì sự an toàn của bạn và những người khác, vui lòng xem và thực hiện đúng những yêu cầu đối với nhà ngoại cảm trong thông báo này.]

[1. Khi bạn đã sẵn sàng sử dụng thang máy, vui lòng đảm bảo có đủ nguồn sáng tự nhiên trong thang. Nếu không có hoặc tạm thời không thể xác định được nguồn gốc ánh sáng, hãy thận trọng khi sử dụng thang.]

[2. Nếu có nhu cầu sử dụng thang máy nhưng không đáp ứng được yêu cầu mục 1, xin chắc chắn rằng trước khi cửa thang máy đóng lại, bên ngoài thang không có bất cứ hiện tượng khả nghi nào. Bao gồm những thứ không nằm trong giới hạn, vết máu không rõ lai lịch, bóng đen đột ngột, mốc thời gian mâu thuẫn, tiếng bước chân kỳ lạ. Nếu có, xin rời khỏi thang máy ngay lập tức và bước vào hành lang.]

[3. Nếu không đáp ứng được yêu cầu mục 1, bạn sẽ thấy có những cư dân bình thường sắp sử dụng thang máy. Hãy chắc chắn rằng không có những thứ kể trên xuất hiện xung quanh thang. Nếu có, vui lòng rời khỏi khu vực xung quanh thang máy và bước vào hành lang trước khi cư dân bình thường vào thang máy.]

[4. Trong hành lang sẽ có nhà ngoại cảm tương ứng canh giữ. Sau khi bước vào hành lang, hãy nghe theo mọi sự sắp xếp của họ cho đến khi thông báo này biến mất.]

[5. Nếu bạn không đáp ứng được yêu cầu mục 2 hoặc mục 3, hãy nhanh chóng báo cho nhà ngoại cảm đang canh giữ trong hành lang, chuyện này rất quan trọng! Nếu vì nguyên nhân nào đó mà bạn không thể vào hành lang, không tự giải quyết được vấn đề, vui lòng bước vào phòng gần mình nhất rồi đóng cửa lại! Cố gắng hết sức liên hệ với viện Nhân Tâm! Đừng mở cửa và rời khỏi nơi ẩn nấp của mình cho tới khi nhận được thông báo an toàn từ nhà ngoại cảm khác!]

[6. Hãy đảm bảo rằng bạn có một thiết bị liên lạc sử dụng được bên mình và có thông tin liên lạc khẩn cấp của người phụ trách chính của Viện Nhân Tâm ∙ Đội xử lý chung cư Mai Hoa. Vui lòng xem chi tiết liên lạc bên dưới.

[7. Hãy lưu ý! Mục số 5 của thông báo này chỉ là lời khuyên để sống sót, không có phương pháp nào có thể bảo đảm được an toàn cá nhân của bạn! Nếu bạn rơi vào nguy hiểm không thể cứu nổi nữa, theo điều 2.1 của “Giao ước nhà ngoại cảm”, bạn có nghĩa vụ ghi lại những gì mình đã trải qua càng nhiều càng tốt. Hãy tin rằng những cố gắng của bạn là có ý nghĩa.]

[8. Mong rằng chúng ta sẽ không phải đối mặt với kết cục xấu nhất.]

Ký tên “Viện Nhân Tâm ∙ Đội xử lý chung cư Mai Hoa”.

Bên cạnh chữ ký còn có một hoa văn hình ngọn đuốc đang lắc lư trong gió, giống hệt với hoa văn trên danh thiếp của Dương Bất Khí.

Đó không phải là hình vẽ riêng của một tổ chức đặc biệt nào hết mà là logo của tất cả các nhà ngoại cảm đã được thu nạp — Một ngọn đuốc trong bóng tối, dù nhiệt tỏa ra có hạn nhưng vẫn phải cháy hết mình.

Đó là lời hứa mà họ đã nói với nhau và với bản thân khi bắt đầu sự nghiệp.

Dương Bất Khí nhìn hoa văn đó, mím môi, tạm thời cất lại suy nghĩ lên lầu tìm Từ Đồ Nhiên. Anh quay lại nhìn người bên cạnh, ánh mắt nghiêm túc: “Tôi nên làm gì đây?”

“Tới hành lang.” Anh Lạc nói, “Các “dấu hiệu” trong hành lang cần có người duy trì. La Vũ phụ trách từ tầng 1 tới tầng 3, tôi phụ trách từ tầng 4 tới tầng 9, những tầng còn lại đều do cậu phụ trách… Xin lỗi nhé, tôi biết gánh nặng này hơi qua. Từ sau sự cố hôm qua, bọn tôi thiếu nhân lực quá đỗi. Thực lực của La Vũ cũng không mạnh gì lắm… Haizz.”

“Không sao, hiểu rồi.” Dương Bất Khí gật đầu rồi giơ tờ giấy trong tay lên, nghiêm túc dán nó lại lên cửa thang máy.

Tờ thông báo kiểu này được dán rất nhiều ở mọi nơi. Nhưng cũng giống với ma nữ trong tủ ở homestay vậy, chúng đều được phân ra nhiều bản thể, đồng bộ trạng thái với nhau. Nếu có một tấm bị gỡ xuống thì những tấm còn lại cũng biến mất.

Theo như Dương Bất Khí được biết, trong sự cố hôm qua đã có vài nhà ngoại cảm biến mất, tất cả đều là thành viên thường nhật trong tổ xử lý chung cư Mai Hoa, việc vừa xảy ra, cả đội gần như sụp đổ, tuy rằng có điều một số người từ nơi khác tới nhưng số người thực sự dùng được thì lại rất ít — Dán lại thông báo cũng xem như để nhắc nhở những người đó một tiếng.

Dường như anh Lạc cũng nghĩ tới việc này, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương: “Tổng bộ chỉ điều tới vài người mới, tôi không dám để họ phụ trách hành lang nên chỉ có thể cho họ canh chừng thang máy thôi. Người mệt nhất vẫn là cậu. Ngoài việc bảo vệ các dấu hiệu ra còn phải tuần tra… Nếu “chúng” xuất hiện phải lập tức kích hoạt dấu hiệu, rời khỏi hành lang, báo tin cho những người khác — Không được va chạm với chúng, cũng đừng để chúng thoát khỏi hành lang. Đã hiểu chưa?”

“Chúng ư?” Dương Bất Khí nhíu mày, “Sao lại là số nhiều rồi?”

“Vì đối tượng chúng ta cần khóa lại có 2 thực thể.” Nét mặt anh Lạc rất nghiêm nghị, “Tra Nhược Ngu — Và còn “thứ gì đó” đằng sau Tra Nhược Ngu nữa.”

*

Cùng lúc đó, trong phòng của Từ Đồ Nhiên.

Phòng bếp vẫn còn thoang thoảng mùi bánh mì nướng, cô vừa cắn một miếng bánh mì trứng giản dị, vừa đọc vội thông tin mà trợ lý mới gửi tới sáng nay.

Máy nướng bánh mì cũng như các nguyên liệu như bánh mì và trứng gà đều được trợ lý mua sẵn hôm qua. Không thể không nói gã trợ lý này làm việc khá chu toàn, sự chu toàn này càng được thể hiện rõ rệt qua những tài liệu mà gã vừa gửi tới.

Gã gửi tới 2 phần tài liệu. Một phần là theo yêu cầu tối qua của Từ Đồ Nhiên, các vụ án đã từng xảy ra liên quan tới cái chết của những cô gái trẻ. Cô vốn định xem mình có thể phá giải nguyên nhân cái chết bí ẩn của nguyên thân thông qua góc độ này không, nhưng những vụ án mà trợ lý gửi tới lại nhiều quá thể, xem lướt qua thôi chắc cũng phí không ít thời gian.

Cô bèn xem phần tài liệu thứ hai trước — Đây là do trợ lý chủ động thu thập và gửi tới, là thông tin chi tiết hơn về căn phòng 1501.

Cũng trong tài liệu này, lần đầu tiên Từ Đồ Nhiên biết được tên thật của tên sát nhân biến thái kia —

Tra Nhược Ngu.

Nam, độ khoảng 45 tuổi. Là thủ phạm của vụ án giết người liên hoàn ở phòng 1501 cách đây 2 năm. Từng giết ngẫu nhiên 6 người bên ngoài khiến dân tình hoang mang một thời. Sau khi bị cảnh sát bắt giữ, hắn đã tự sát trong ngục và để lại một bức thư tuyệt mệnh không rõ ý nghĩa.

Trong di thư nói rằng hắn đã tự tay tiễn vợ và hai đứa con của mình, đưa họ bước qua cái chết để tiến tới sự bất tử. Tạm thời hắn không tìm ra họ, nhưng chắc chắn sẽ tìm được.

[Cả nhà chúng ta chắc chắn sẽ lại được đoàn tụ. Dưới cái nhìn từ bi của những vì sao sáng.]

— Đó là những lời cuối cùng trong bức thư tuyệt mệnh.

Trước đây, vợ con của hắn đã ở trong trạng thái mất tích, sống không thấy người, chết chẳng thấy xác. Vì bức thư tuyệt mệnh này mà mọi người mới kết luận rất vợ và con hắn cũng đã bị giết hại.

Một tên sát nhân biến thái thật sự, đó là những gì mà người ta nhận xét về Tra Nhược Ngu.

Sau khi hắn chết, sự sợ hãi mà hắn gây ra không những không biến mất mà còn tiếp tục tồn tại trong lòng mọi người dưới một hình thức khác — Khá lâu sau cái chết của Tra Nhược Ngu, trên mạng có không ít người tự xưng là “cư dân ở chung cư Mai Hoa” đưa ra thông tin rằng tối ngày 14 và 24 hàng tháng có thể thấy được bóng dáng của Tra Nhược Ngu trong chung cư.

Có khi là ở hành lang, có khi trong thang máy, hắn vác ngược rìu đi thẳng tới tầng 15. Nếu bắt gặp những người khác trên đường, có thể hắn sẽ hỏi họ rằng có thấy vợ con mình đâu không.

Nếu trả lời không, hắn sẽ đuổi theo và chém người đó tới chết…

Ừm.

Nói thật thì đoạn cuối hơi ảo đấy.

Từ Đồ Nhiên nuốt miếng bữa sáng cuối cùng, nghiêm túc phủi sạch vụn bánh mì rồi thầm đánh giá trong lòng.

Nhưng chỉ có mỗi đoạn cuối là ảo thôi — Những đoạn trước cô thấy cũng khá thật.

Nguyên nhân rất đơn giản, phần nội dung này cô đã xem được trên mạng từ trước rồi.

Trợ lý cũng có nói, những chuyện này đã lưu truyền trên diễn đàn từ rất lâu nhưng bỗng dưng bị xóa sạch. Đến cả gã cũng phải tốn rất nhiều công sức mới moi ra được một ít từ trong xó xỉnh nào đó.

Lời đồn về chung cư Mai Hoa không hề ít. Nhưng tại sao bài viết này lại bị xóa sạch như thế?

Còn nữa, ngày 14 và 24 — Từ Đồ Nhiên chợt nhớ ra 2 mốc thời gian này. Là thời gian mà tờ thông báo trong thang máy hôm qua đã nhấn mạnh.

Trùng 1 ngày là trùng hợp, nhưng trùng tới 2 thì vi diệu quá.

Nhắc mới nhớ, hôm nay vừa đúng là ngày 14…

Từ Đồ Nhiên lẳng lặng vạch ra hành trình tìm đường chết tối nay, chợt nghe ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm rền. Cô ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện sắc trời bên ngoài đã đen kịt — Một màu vàng sẫm kỳ dị che kín cửa sổ bên ngoài, thoạt nhìn như có vẻ sắp mưa.

Bấy giờ cô mới nhớ hình như mình còn treo thứ gì đó bên ngoài. Cô thông thả bước tới ban công, nghiêng đầu nhìn con búp bê mặc âu phục đang bị treo ngoài cửa sổ.

“Mi đã bị treo được 30 phút rồi.” Cô chống hai tay lên ban công, “Đã biết sai chưa hả?”

Búp bê âu phục không đáp lại. Nó chỉ khó chịu nghển cổ lên, bất lực xoay mòng mòng theo thế gió, không biết là do không muốn trả lời hay là không nói được nữa.

OK, thế thì cứ treo tiếp thôi.

Từ Đồ Nhiên đã thử rồi, cứ mỗi lần treo là tìm được một ít giá trị tìm đường được. Dù sao thì cô cũng chẳng lỗ.

Nói đi cũng phải nói lại, lão La Vũ kia đúng thật là bình tĩnh đấy. Thích khách mình phái tới cả đêm không về, hôm sau còn bị treo thị chúng trên ban công thế nữa cơ mà. Ông ta thì tốt rồi, chẳng hề có tí phản ứng nào.

Chẳng lẽ cảm thấy bất ổn à?

Từ Đồ Nhiên suy nghĩ một hồi, nhận ra mình treo búp bê ở chỗ này thì hình như người trên lầu nhìn cũng hơi khó nhìn thấy. Hiện tại cũng rỗi, cô vội thu dọn một chút rồi ra ngoài, định lên tầng trên tìm người tâm sự.

Vừa đúng cô cũng muốn làm cho rõ. Tầng 15 này thực chất không phải là là tầng 15, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Vừa mới bước ra khỏi cửa đã nghe một tiếng sấm vang dội. Sấm lần này cực kỳ lớn, mưa to như trút nước, khắp đất trời vang lên tiếng đì đùng như thú dữ gầm gừ.

Từ Đồ Nhiên nhìn ra cửa sổ, nhíu mày lại. Cô có thể cảm nhận được trong khoảnh khắc mưa vừa rơi xuống, dường như có thứ gì đó thay đổi.

Sự thay đổi đó rất tinh tế, cô nhất thời không nắm bắt được, vì thế chỉ đành lên lầu như kế hoạch ban đầu của mình. Vì trong thông báo thang máy có bảo hôm nay không được đi cầu thang bộ nên phản ứng đầu tiên của Từ Đồ Nhiên là đi ra hành lang — Lúc đi ngang thang máy, cô chợt khựng bước lại.

Hình như trên cửa thang máy có thêm thứ gì đó nữa… Cô bước tới nhìn kỹ hơn, phát hiện có một vết màu trắng, sờ vào còn hơi dinh dính.

Có thứ gì đã từng được dán ở đây sao?

Từ Đồ Nhiên thấy hơi kỳ lạ, định nhìn kỹ hơn thì chợt nghe tiếng thang máy đang đi ngay trước mặt.

Thang máy đang đi lên — Đi từ tầng 13.

… Chẳng phải bảo tầng 13 không có ai ở sao?

Từ Đồ Nhiên nhíu mày, không biết nghĩ gì mà sờ lên chiếc nhẫn trên ngón út, thuận tay vớ lấy một chiếc giày từ kệ giày bên cạnh, lách mình lánh vào một chỗ khác trong hành lang.

*

Bên này, tầng 1 chung cư.

Thời gian quay lại 10 phút trước.

La Vũ ủ rũ, mặt mày tái nhợt, theo yêu cầu của người phụ trách, ông ta phải kiểm tra cẩn thận các “dấu hiệu” ở hành lang tầng 1. Bên cạnh ông ta là một thanh niên mới được điều tới tối qua, họ đang tán dóc câu được câu không.

Thanh niên nói rất hăng, còn La Vũ thì lại không hề đủ kiên nhẫn để nghe. Tất cả tâm tư của ông ta đều nằm trên người con búp bê âu phục cả đêm không về, chỉ khi nghe tới từ khóa “cửa hàng của lão Khương” mới cho cậu ta được một ánh mắt.

“Cậu bảo có người mua rất nhiều đồ từ cửa hàng của lão Khương ư?”

Thanh niên tên là Tiểu Trương, chỉ mới 16 tuổi nên nói rất nhiều. Thấy cuối cùng La Vũ cũng chịu để ý tới mình, cậu ta lập tức phấn khởi, liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, một người bạn của tôi làm trong cửa hàng của lão Khương, cô ấy nói với tôi như thế đấy. Anh đoán xem người đó mua mấy món?”

Cậu ta thần thần bí bí vươn một bàn tay ra: “Những 5 món đấy!”

“5 món ư?” La Vũ dừng lại, “Sao thế được. Nhà ngoại cảm bình thường ai lại mua nhiều như thế? Sợ mình sống thọ quá hay gì?”

“Bạn tôi cũng nói thế.” Tiểu Trương hạ thấp giọng, “Quan trọng hơn là lúc đầu người đó không chỉ muốn mua 5 món thôi đâu. Anh có biết người đó nói thế nào không? Người đó nói là, lấy hết tất cả những món đồ cấp Đăng trong cửa hàng của mấy người ra, dưới cấp Đăng cũng miễn cưỡng chấp nhận được — Tôi mua hết!”

“Gì mà nực cười thế.” La Vũ cười, “Làm gì có ai nhẹ dạ cả tin như thế…”

“Người đó nói thế thật mà, sau đó thì hết cách, lão Khương không bán nên người đó chỉ mua được 5 món thôi. Hơn nữa người đó ấy, chẳng hỏi chi tiết về hàng hóa gì hết, cứ xem ảnh rồi chọn hết những món dữ nhất trong đống hàng của lão Khương — 3 cấp Đăng, 2 cấp Chúc. Trong đó anh có biết 3 món cấp Đăng là gì không? Sách Máu, Con Rối Sáo Âm, Ma Nuôi Tóc đấy!”

“Tất cả đều là những món đã từng được bán đi nhưng bị trả lại chỉ sau vài ngày. Bạn tôi còn nói, mấy cái khác không quan trọng, nhưng quyển Sách Máu đó không ở bên ngoài được nổi 2 ngày đâu.”

Lão Khương là một nhân vật bí ẩn trong ngành của họ, cũng là nhà ngoại cảm duy nhất công khai mua bán Thể Đáng Ghét hiện nay. Những Thể Đáng Ghét mà lão bán đều đã được “thuần hóa” trong một thời gian dài, nhưng ngay cả khi như thế, chúng cũng đều rất nguy hiểm với người bình thường, thậm chí là cả với nhà ngoại cảm.

Mua đồ ở cửa hàng của lão Khương đồng nghĩa với việc chấp nhận sinh tử. Mà trả lại những món đã mua thường chỉ có 2 tình huống:

Thứ nhất là người mua không chịu nổi nữa, sẵn sàng bỏ thêm tiền để lão Khương nhận lại.

Thứ hai là vì người mua đã không gánh nổi nữa, đi bán muối. Lão Khương chủ động tới thu về.

Nghe nói trong tất cả những món lão Khương bán đi đều có dấu hiệu, người mua xảy ra chuyện nó sẽ lập tức kích hoạt ngay. Vì thế mỗi lần lão thu về đều tới rất kịp lúc.

La Vũ nghe thế thì dường như ý thức được điều gì đó, trong mắt toàn là sự kinh ngạc: “Cậu đừng nói là 5 món mà lão ta bán đi tới giờ vẫn chưa thu về đấy nhé.”

“Trọng điểm là đấy đấy!” Tiểu Trương vỗ đùi, “Tính theo thời gian giao hàng thì đã qua 2 buổi tối rồi. Thế mà dấu hiệu trên những món hàng đó không mảy may nhúc nhích gì hết.”

La Vũ: “…”

“Lừa con nít đấy à.” Ông ta cảm thấy cực kỳ khó tin, “3 món cấp Đăng, sao có thể thế được.”

Muốn khống chế một Thể Đáng Ghét cấp Đăng thì không khó, nhưng thuần dưỡng cùng lúc 3 Thể Đáng Ghét, chắc chỉ có nhà ngoại cảm cấp cao nhất mới làm được thôi nhỉ?

“Tôi cũng hỏi bạn tôi thế. Anh đoán xem cô ấy nói thế nào?” Tiểu Trương tiến lại gần, giơ tay che miệng, “Cô ấy bảo, lão Khương đã điều tra tài khoản người mua rồi. Chắc chắn không phải người trong ngành.”

La Vũ: “? Ý của cậu là…”

“Nói cách khác thì người đó nhảy dù đấy!” Tiểu Trương nói, “Trùm lớn nhảy dù bí mật, anh hiểu không? Kiểu vượt mức tưởng tượng của thế gian ấy!”

Không thuộc bất cứ tổ chức nào, cũng không hề nhúng tay vào bất cứ công việc nào trong ngành. Kiểu trùm lớn nhảy dù chỉ ra tay vì vấn đề đột xuất — Nói thẳng ra thì nếu là sư thầy quét rác* thì ít nhất cũng phải có trình độ để mở công ty quét dọn được.

(*) “Sư thầy quét rác” là nhân vật trong “Thiên Long Bát Bộ” của Kim Dung, có cao thủ đánh các võ sư trong Thiếu Lâm Tự thành đầu chó nhưng lại bị một ông già quét rác họm hẹm bình thường trước cửa Tàng Kinh Các đánh tơi bời, từ đó về sau từ này được dùng để chỉ những người có chuyên môn nhưng ẩn giấu rất sâu, không muốn ai biết được.

“Bạn tôi nghe lão Khương đoán rằng người này ít nhất cũng phải cấp Cự, chưa biết chừng còn là cấp Huy nữa cũng nên.” Tiểu Trương càng nói càng hăng, vẻ mặt hăng hái hóng chuyện, “Chưa biết chừng sẽ gây ảnh hướng tới cả ngành nữa đấy… Này? Anh La à? Anh làm sao đấy anh La?”

Cậu ta thấy La Vũ đờ mặt ra nên cho rằng ông ta đang nghĩ mình dùng từ quá khoa trương nên không thèm phản ứng lại; đâu có ngờ lúc này trong đầu La Vũ chỉ có một từ khóa xoay vòng vòng —

Trùm lớn bí ẩn.

Đúng nhỉ, trước đây ông ta không ngờ tới chuyện này.

Trong lòng La Vũ bỗng dậy lên một cơn sóng dữ.

Trên thực tế thì tối qua ông ta chẳng ngủ được bao nhiêu, cứ lo về chuyện con búp bê âu phục mãi. Tất nhiên không phải lo Thể Đáng Ghét đó lại phá hoại gì, mà chủ yếu là sợ nó biến mất luôn không về nữa — Đó là tài sản của viện Nhân Tâm cấp cho đội của ông ta dùng. Lỡ như làm mất thì ông ta phải chịu trách nhiệm rất lớn.

Cũng chính vì thế nên ông ta không dám báo cáo việc búp bê âu phục cả đêm không về cho cấp trên biết, chỉ định tự đi tìm, nếu tìm thấy thì sẽ không hề gì nữa. Nhưng từ rạng sáng tới giờ, ông ta đã thử đủ cách triệu hồi rồi mà chẳng có tác dụng nào.

Ông ta cứ nghĩ búp bê đã tìm được cách giải trừ trói buộc trên người mình nên chạy trốn mất, vì thế tuyệt vọng mãi không thôi. Nhưng Tiểu Trương lại cho ông ta một suy đoán mới —

Lỡ như con búp bê không phải tự chạy thoát thì sao?

Lỡ như nó bị ai bắt được thì làm thế nào?

Tuy tỉ lệ khá thấp, nhưng lỡ như cô gái kia thực sự là trùm cuối bí ẩn thì sao? Không, còn chẳng cần là trùm cuối nữa. Con búp bê đó chỉ có cấp Huỳnh thôi, lại bị áp chế khả năng nữa, chỉ cần là nhà ngoại cảm cấp Chúc thôi đã đủ thu phục nó rồi…

La Vũ cũng biết chuyện này rất hoang đường, nhưng đã tới nước này rồi, dù sao con búp bê “bị bắt” cũng đỡ hơn là tự chạy thoát, ít ra thì vẫn còn hy vọng để tìm về.

||||| Truyện đề cử: Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao? |||||

Ông ta định lên lầu tìm Từ Đồ Nhiên ngay. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống — Nếu thực sự như ông ta đoán thì ắt hẳn sẽ phải xin lỗi. Như tốt xấu gì ông ta cũng đã ở viện Nhân Tâm lâu như thế, cũng có mặt mũi…

Hơn nữa giờ ông ta vẫn đang bận nên không thể đi ngay được.

La Vũ nghĩ ngợi một hồi, quyết định quay lại Tiểu Trương.

Tiểu Trương mới tới, trẻ tuổi, trình độ cũng ít, chỉ mới tới cấp Huỳnh, miệng mồm thì to nên có bảo cậu ta phạm lỗi thì mọi người cũng thấy rất bình thường.

Thế là ông ta giả vờ giao cho Tiểu Trương một nhiệm vụ bổ sung ngay tại chỗ — Lập tức lên lầu tìm Từ Đồ Nhiên, đánh tiếng hỏi thử xem có phải búp bê đang ở chỗ cô không. Nếu phải thì cứ bảo là nó đã tự chạy tới, nói xin lỗi rồi nhận lại.

Thậm chí ông ta còn dạy Tiểu Trương cách thăm dò và viện cớ thế nào sau khi gặp Từ Đồ Nhiên nữa. Tiểu Trương chả hiểu mô tê gì, cứ nghĩ rằng đây là chuyện rất quan trọng nên vui vẻ đi ngay.

La Vũ biết lúc này chắc chắn nhà ngoại cảm canh giữ trên lầu đã có mặt nên còn cố tình dặn Tiểu Trương đi thang máy. Tiếc là ông ta đã đánh giá quá cao mức độ quen thuộc với kiến trúc tòa nhà này của Tiểu Trương — Sau khi được nhà ngoại cảm cải tạo, tầng 15 trong thang máy không phải là tầng 15 thật, tầng 14 cũng thế, Tiểu Trương hiểu chữ ù chữ cạc, không hiểu sao lại chạy tới tầng 13.

Nói chính xác hơn là tầng mà thang máy hiển thị là tầng 13.

Hai căn phòng trong tầng 13 đều không có ai ở, bụi bay mịt mù. Lối đi chật hẹp bị bóng tối bao phủ vì mưa gió, trông có vẻ rất tiêu điều.

Tiểu Trương ngơ ngác đi tới 1301, sau khi gõ cửa mới ý thức được mình đã sai, vội vàng xoay người bỏ đi nhưng đúng lúc đó, ngoài cửa sổ chợt đánh xuống một tia sét —

Mưa trút xuống tầm tã, con đường không người vốn đã u tối lập tức đen kịt như ban đêm.

Tiểu Trương giật mình, sải bước chạy tới thang máy. Trên cửa thang máy, tờ thông báo viết chữ màu đỏ cực kỳ bắt mắt, cậu ta nhất thời không nhớ nổi quy tắc sử dụng thang nữa nên vội vàng giật xuống xem, không thấy được chữ, sau lưng lại là một tiếng sấm vang rền nữa!

Tiểu Trương gần như nhảy cẫng lên, cậu ta cố nén sợ hãi, liếc mắt nhìn ra sau xem như đã kiểm tra, sau đó thì không dám quay đầu lại mà nhào vào thang máy, lên thẳng tầng trên.

Vì đi quá nhanh nên cậu ta chưa kịp dán lại tờ thông báo mà mình đã gỡ xuống.

Cũng chính vì đi quá nhanh mà cậu ta không hề chú ý trong khoảnh khắc một tia sét đánh xuống, trên con đường không người lại có thêm một bóng dáng mờ ảo.

——————

Tiểu Trương: Đm! Hình như tôi sắp die rồi! Phải làm sao đây, cứu với!!

Từ Đồ Nhiên: Chương này không có đường chết, đúng là tịch mịch như tuyết mà [châm thuốc lá]

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv