Máu Liều Luôn Nhiều Hơn Máu Não

Chương 12



Rõ ràng ngay lúc nãy còn nghe tiếng cậu ta phá cửa dưới lầu, mà thái độ hiện tại của Chung Tư Gia lại ấm áp như thể khách tới chơi nhà vậy.

“Có ở đây không? Mở cửa ra đi. Tôi biết các cậu ở bên trong mà. Các cậu không nhớ tôi à? Tôi là Chung Tư Gia đây, chúng ta từng học chung với nhau…”

Mọi người nhìn nhau trong bóng đêm, đồng loạt lùi về sau. Trái tim đập mạnh theo từng tiếng gõ cửa như thể có thể nhảy ra khỏi cổ họng bất cứ lúc nào.

Nhưng đúng lúc này, chợt một tiếng “Rốp” vang lên —

Cố Thần Phong gần như nhảy cẫng lên: “Gì đấy?”

“… Không sao đâu, là tôi.” Giọng Từ Đồ Nhiên vang lên, “Cuối cùng cũng hồi phục rồi. May là không bị nặng lắm.”

Cố Thần Phong: …

Không biết mai đã nở mấy lần rồi. Cậu ta bất ngờ phát hiện bản thân đã thật sự quen với chuyện viễn vông như kiểu Từ Đồ Nhiên “nắn lại cổ tay mình trong lúc ma quậy, quan trọng hơn là thật sự nắn được” này.

Sự quen thuộc thật sự là một chuyện đáng sợ.

Nhưng điều này cũng khiến cậu ta nhận ra một chuyện khác — Rất có thể trong lần mạo hiểm tới, mình không còn cái đùi nào để ôm nữa rồi.

Từ Đồ Nhiên thừa nhận rằng mình không thể đánh lại Chung Tư Gia ngoài kia, hơn nữa cổ tay cô mới được nắn lại, chắc chắn không ổn để ra tay lần nữa — Họ phải nghĩ cách khác thôi.

Những suy nghĩ cứ quay cuồng trong đầu Cố Thần Phong, tiếng gõ cửa bên ngoài ngày càng nhanh, những ký ức về đủ loại tiểu thuyết thần bí như đèn kéo quân trong đầu cậu ta, thế mà trong chớp mắt đã giúp cậu ta tìm được một giải pháp thật —

“Chung Tư Gia!” Chỉ thấy cậu ta đột nhiên bước lên một bước, dốc hết can đảm cao giọng nói, “Tôi muốn nói chuyện với cậu!”

…?!

Mọi người cả kinh nhìn sang Cố Thần Phong. Cậu ta nuốt nước bọt một chút, căng thẳng huy động mớ từ vựng trong não mình ra.

“Chúng… chúng tôi cũng rất tiếc khi cậu đi sớm như thế. Tôi hiểu cảm giác của cậu, chết yểu lúc còn đương xuân, chắc chắn trong lòng sẽ có oán hận. Chuyện đã tới nước này rồi, chẳng ai muốn hết, nhưng lúc này phải giữ cho bản thân được tỉnh táo, chị tôi từng nói giận, giận dữ cũng chẳng có lợi gì…”

Cố Thần Phong cố gắng nói trôi chảy nhất có thể: “Hay là chúng ta thỏa thuận chút đi. Cậu tha cho chúng tôi ra ngoài, nếu còn tâm nguyện gì chưa làm được thì chúng tôi làm thay cậu. Thế thì cậu cũng yên tâm được đôi phần mà, thấy sao?”

“…”

Vừa dứt lời, cả trong và ngoài phòng đều im bặt.

Từ Đồ Nhiên yên lặng một lúc rồi xích lại gần Cố Tiểu Nhã: “Cậu ta đang làm gì vậy?”

Cô chả hiểu gì hết.

Thực ra Cố Tiểu Nhã cũng khá sốc. Nhưng ít ra vẫn hiểu được một chút: “Chắc là… đang đàm phán chăng?”

Có vụ này nữa à?

Từ Đồ Nhiên vô cùng sửng sốt, ôm tâm thế học hỏi để quan sát tiếp bên ngoài. Nhưng lúc này, ngoài cửa chợt vang lên tiếng cười trầm thấp.

“Cố Thần Phong à, mày vẫn ngu như trước nhỉ?”

Giọng nói khàn khàn của Chung Tư Gia truyền tới: “Mày nghĩ mày là ai? Đấng cứu thế hay gì? Mày có tư cách gì mà nói điều kiện với tao hả?”

Cố Thần Phong: “…” Tôi có biết gì đâu, chỉ nói thử xem sao thôi mà. Không chịu thì thôi, chửi người ta làm gì hả?

Nhưng dù ra sao thì đối phương chấp nhận tiếp lời cũng là chuyện tốt. Cố Thần Phong vẫn cố gắng: “Ầy, cũng phải có thứ gì mà bọn tôi giúp được chứ? Dù sao cậu cũng bị nhốt ở đây rồi…”

“Đừng có đánh đồng tao với bọn mày!” Chung Tư Gia đột nhiên lên giọng, Cố Thần Phong bị dọa giật mình lùi ra sau, xém chút đã đâm vào người lớp phó thể thao.

“Nhốt tao hả? Chỉ mỗi cái Cõi này hay sao? Ngu ngốc thật sự.” Chung Tư Gia lại khẽ cười, “Nó chỉ là công cụ thôi, giống bọn mày đấy, chỉ là công cụ.”

“Công cụ gì chứ?” Từ Đồ Nhiên thoáng suy nghĩ, thuận thế tiếp lời, “… Công cụ để trị bệnh cho cha cậu hay sao?”

“Cậu cố tình để lại hộp board game này, lại còn dùng thân phận người chơi đã bị đào thải để tham gia… Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Làm thế để cứu cha cậu ư?”

Chung Tư Gia không lên tiếng.

Không hề phủ nhận.

Chẳng trách. Trước đó cậu ta luôn miệng bảo phải chuẩn bị thuốc cho cha mình — Họ chính là phương thuốc cứu mạng đó.

Một cú sốc lớn bao trùm khắp căn phòng. Dù trước đó mọi người đã lờ mờ đoán tới, nhưng khi nghe được sự thật hoang đường này vẫn vô thức tê hết cả da đầu.

“Vậy là vụ án mạng ở biệt thự trong thành phố A kia cũng do cậu làm?” Lớp phó học tập suy nghĩ rất nhanh, liên kết mọi chuyện lại với nhau, “Những người đó cũng bị cậu hại chết ư?”

Người ngoài cửa vẫn im lặng. Một lát sau, cậu ta mới xùy cười một tiếng.

“Chúng là một đám ngu xuẩn. Bọn mày cũng thế.”

“Nhưng tiếc thật đấy. Chưa đủ, vẫn chưa đủ. Lấy bộ phận kia của “nó” rồi nhưng tao vẫn chưa đủ…”

Giọng nói lải nhải từ ngoài cửa truyền tới xen lẫn với âm thanh như tiếng cào sột soạt cửa vô số móng vuốt cào trên cửa khiến người ta phải rùng mình.

“Tôi không hiểu…” Cố Tiểu Nhã ra sức níu cánh tay của người bên cạnh, “Tôi cứ nghĩ chúng ta là bạn bè chứ?”

“Bạn á?” Chung Tư Gia lại khẽ cười, “Bạn bè thật sự có bỏ mặc sống chết của mày suốt 3 năm không? Có biến mất tăm trong lúc mày đau khổ bất lực không?”

“Không sao, tao hiểu mà. Bọn mày đều là học sinh ngoan, là con cưng của trời, đều có tương lai xán lạn cả. Tao không nên tới làm phiền bọn mày. Tao không xứng đáng với bọn mày — Nhưng giờ thì khác rồi.”

“Bọn mày vẫn chỉ là một bầy thiêu thân đang lạc lối trong bóng tối thôi, nhỏ bé và yếu hèn. Nhưng tao đã tiến hóa rồi — Tao đã tìm được đường về. Tao đã nhìn thấy được những bí mật của thế gian này. Tao sẽ hóa thành ánh sáng, dâng hiến tất thảy xương cốt của mình. Tao đã có được sức mạnh để tìm kiếm những thứ mà mình muốn.”

Cậu ta lại bắt đầu cười. Trong tiếng cười xen lẫn chút kiêu kỳ và tàn nhẫn: “Bây giờ đổi lại là bọn mày không xứng đáng với tao.”



Trong phòng, đám học sinh thất thần nhìn nhau.

Cố Thần Phong hạ thấp giọng: “Nó chửi cục phân hử? Nói kiểu gì vậy trời?”

Lớp phó học tập: “Ờm, tôi nghĩ cậu ta nói là thiêu thân đấy.”

Lớp phó thể thao gãi đầu: “Thế cũng đang mắng người đúng không? Lại còn dùng phép tu từ nữa chứ?”

Tiểu Mễ: “Không hiểu nổi. Đúng là hội chứng tuổi teen*.”

(*) Chūnibyō, chứng tâm lý thường xuất hiện ở đối tượng chính là các học sinh trung học khoảng 13-14 tuổi, tương đương với năm 2 theo hệ thống giáo dục Nhật Bản. Một trong các biểu hiện của hội chứng này là tin tưởng vào sức mạnh siêu nhiên, tự cho rằng mình có các năng lực ấy, hoang tưởng rằng mình có sức mạnh vĩ đại nào đó và tin rằng điều đó rất “ngầu”, song thực chất mọi người xung quanh sẽ cảm thấy thật thảm hại, không bình thường.

“Bán hàng đa cấp đấy!” Lớp trưởng nói chắc nịch, “Chắc chắn là đa cấp rồi! Cậu ta đang bán hàng đa cấp bên ngoài!”

Còn về lý do tại sao một tên đa cấp có thể có khả năng tới mức này thì lại không nằm trong phạm vi nhận biết của một đám học sinh. Hơn nữa rõ ràng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ về những chuyện này —

Từ Đồ Nhiên đột nhiên bước tới trước.

“Còn nói chuyện không?” Cô hỏi Cố Thần Phong.

Cố Thần Phong: “Hả?”

“Cậu với người bên ngoài ấy.” Từ Đồ Nhiên kiên nhẫn nói, “Hai người còn đàm phán không?”

Cố Thần Phong: …

Nói gì nữa giờ, rõ ràng là đàm phán không được rồi.

“Được, vậy thì tôi đề nghị một ý tưởng khác.” Từ Đồ Nhiên nói, “Lát nữa tôi sẽ mở cửa ra.”

…?!

Những người khác lập tức trở nên kinh ngạc. Để làm gì chứ?!

“Mở cửa ra đi, cho cậu ta vào.” Từ Đồ Nhiên thấp giọng nói, “Các cậu không để ý à? Thực chất cậu ta không dám bước vào.”

“… Đúng nhỉ.” Lớp phó học tập chớp mắt, nhanh chóng bắt kịp suy nghĩ của Từ Đồ Nhiên, “Lúc nãy cậu ta trực tiếp đánh vỡ cửa dưới lầu mà!”

Lúc nãy họ nghiên cứu bức tranh, thi thoảng có nghe tiếng phá cửa dưới lầu. Tiếng động rất lớn, rất đáng sợ, rõ ràng cậu ta cứ nện thẳng vào cửa mà bước vào.

Nhưng giờ cậu ta chỉ đứng trước cửa, gõ gõ rồi lảm nhảm, không hề có ý định bạo lực hay gì…

“Nhưng suy đoán chưa chắc đã đúng đâu. Có lẽ nguyên lý cũng giống với con ma nữ đã im kia.” Trong bóng tối, giọng nói bình tĩnh của Từ Đồ Nhiên vang lên bên tai mọi người, “Cậu ta không dám vào nên chỉ dám đứng trước cửa dọa thôi. Tôi nghi ngờ cậu ta định cản cửa để hết 40 phút.”

Thời gian để họ tìm lối ra chỉ có 40 phút. Nếu qua thời gian này, chẳng ai biết họ phải gánh chịu trừng phạt gì.

Ý thức được chuyện này, lớp trưởng biến sắc rồi vội hỏi: “Vậy cậu định thế nào? Mở cửa rồi sao nữa?”

“Tôi sẽ chặn cậu ta. Mọi người đóng cửa ra ngoài. Nhớ đừng để ánh sáng đi vào đấy.” Từ Đồ Nhiên nói, “Có thể tắt hết đèn bên ngoài luôn. Nếu đoán không lầm thì cậu ta chắc chắn sẽ bị hạn chế hành động. Sau đó thì các cậu cứ chạy đi. Tôi sẽ đi tìm các cậu.”

Làm sao tìm được chứ? Cậu đâu có bức tranh trong tay… Trong lòng lớp trưởng thoáng nghĩ, vừa định nói đã nghe một tiếng “Cạch” vang lên.

Từ Đồ Nhiên chạy tới cửa, ra sức vặn tay cầm.

1 giây sau, cửa phòng mở rộng.

Ánh sáng ngoài hành lang ùa vào. Ngoài một cặp dấu chân màu đen dừng ngoài cửa ra, họ chẳng thấy gì được.

Từ Đồ Nhiên lại vươn tay ra, túm lấy không khí bằng bàn tay trái còn nguyên vẹn của mình rồi kéo ngược ra sau như đang dùng sức kéo thứ gì đó lùi lại.

Ánh sáng từ hành lang phủ một lớp mờ ảo trong phòng. Có lẽ vì không đủ ánh sáng nên sau khi kéo người kia vào phòng, cô cảm thấy động tác giãy giụa của thứ trong tay mình hơi khựng lại, sức lực cũng kém hơn rất nhiều.

Nhưng cũng khá phiền đấy… Hơn nữa thứ dài nhỏ đang kéo tay cô là cái gì vậy? Xúc tu à?

Trong lòng Từ Đồ Nhiên “Úi” một tiếng, cố gắng kéo Chung Tư Gia vào chỗ tối rồi ra sức ép xuống đất, không ngẩng đầu lên mà hét lớn:

“Ra ngoài! Đóng cửa lại!”

Cố Tiểu Nhã đang định bước tới giúp lại bị giọng nói đanh thép của cô dọa cho giật mình, lập tức bị Tiểu Mễ và Cố Thần Phong cùng kéo ra ngoài.

Ầm một tiếng, cửa phòng đóng lại. Trong phòng lại rơi vào bóng tối lần nữa, lúc này Từ Đồ Nhiên mới có thể thở phào — Cô có thể cảm nhận được trong khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, sức giãy giụa của Chung Tư Gia yếu hẳn.

Chuyện này càng khiến Từ Đồ Nhiên chắc chắn suy đoán của mình hơn: Ở chỗ này, bóng tối mới là nơi an toàn cho con người.

Từ Đồ Nhiên không hiểu logic của vụ này là sao, nhưng cũng chẳng rỗi mà quản. Cô bắt lấy thời cơ, đập mạnh kẻ mình đang túm xuống đất, lúc cơ thể của cậu ta va chạm với mặt đất phát ra một tiếng vang kinh người — Được cộng hơn 30 điểm thì không phải chuyện đùa đâu.

Chung Tư Gia kêu lên một tiếng đau đớn, cả người mềm nhũn như bao cát. Từ Đồ Nhiên cảnh giác nhìn thoáng qua phía cửa, sờ lên người cậu ta, không hề ngạc nhiên khi sờ được vài sợi mảnh dài như dây leo của cây nho.

“Cậu không phải con người.” Cô kết luận chắc chắn, “Nhưng cũng không phải ma. Rốt cuộc cậu là thứ gì hả?”

Chung Tư Gia yếu ớt cười: “Sao mày biết tao không phải ma?”

Từ Đồ Nhiên: “Cảm giác lúc đánh khác hẳn mà.”

Chung Tư Gia: …

Đánh… Đánh ư?

Ê nè, rốt cuộc lúc tao chưa lên sân đã có chuyện gì rồi vậy?

Cậu ta thầm nhủ trong lòng nhưng giọng điệu vẫn không thay đổi mấy, vẫn tràn ngập khí thế đa cấp bị tẩu hỏa nhập ma như khi nãy: “Tao đã bảo rồi, tao là ánh sáng.”

“Xàm xí.” Từ Đồ Nhiên nói xong còn thuận tay kéo tay cậu ta lại gấp ra sau lưng, “Chỉ có một Ultraman* thôi.”

(*) Ánh sáng tiếng Trung là “quang”, mà Ultraman tên tiếng Trung là “siêu nhân điện quang”.

Lần này cô không kiềm chế sức nữa. Ngay lúc đập đầu cậu ta xuống đất cô mới phát hiện rằng người này không có hiệu ứng phản đòn tấn công khó chịu kia nữa — Có thể thấy bóng tối đã làm cậu ta yếu đi về mọi mặt.

Nhưng cơ thể của tên này thực sự quá kỳ quái. Lúc cô kéo cánh tay kia, nó cứ thế mà rơi ra. Khiến Từ Đồ Nhiên cảm thấy hơi buồn nôn.

Chung Tư Gia lại bắt đầu cười, dường như hoàn toàn không đau đớn gì: “Tất nhiên là mày không biết rồi. Mày đâu phải ánh sáng. Mày cũng giống với bọn chúng, đều là đám thiêu thân tầm thường thôi.”

“Chưa hiểu lắm.” Từ Đồ Nhiên sờ soạng trong bóng đêm vài cái rồi bóp cổ cậu ta, “Làm ơn nói kỹ hơn đi.”

Cảm giác hiện tại của cô rất vi diệu. Như thể bản thân vô tình đụng phải thứ gì đó rất mới lạ vậy. Thứ này khiến cô có chút hưng phấn.

Nhưng Chung Tư Gia không nói sâu hơn nữa. Cậu ta chỉ cười nhạt: “Thiêu thân làm sao hiểu được sức mạnh của ánh sáng. Huống hồ chi dù có biết đi nữa thì mày cũng làm gì được hả?”

Từ Đồ Nhiên thấy cái cổ dưới lòng bàn tay mình xoay một vòng phát ra tiếng lách cách.

“Thiêu thân là thức ăn của ánh sáng. Chỉ có thể là thức ăn thôi. Đời đời vẫn là thế.” Chung Tư Gia ngước nhìn Từ Đồ Nhiên, lạnh lùng nói, “Dù mày có thể chạy ra khỏi chỗ này thì tao cũng sẽ tìm được mày thôi. Tôi sẽ tìm được bọn mày, đưa bọn mày tới chỗ bọn mày xứng đáng, để bọn mày được tận dụng cho hết. Đó chính là kết cục duy nhất của bọn mày đấy. Còn những chuyện khác mày không cần phải biết.”

Từ Đồ Nhiên: …

Cô cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn không được, đành phải đâm con dao gọt trái cây giấu trong tay áo xuống.

“Xin lỗi nhé.” Cô phủi tay, “Nhưng cách nói của mày nghe gợi đòn quá.”

Cô không thể không ra đòn được.

Tất nhiên Từ Đồ Nhiên không nghĩ một dao của mình có thể giết chết được đối phương. Cô vẫn chưa tìm ra được thân phận của Chung Tư Gia nhưng vẫn biết rõ là bản thân không thể giết được cậu ta.

May mà đã ổn. Bóng tối giới hạn khả năng di chuyển của đối phương rất nhiều, một dao vừa rồi của Từ Đồ Nhiên đã đính luôn cậu ta vào sàn nhà. Cô thử tránh ra, thấy đối phương không theo kịp mới dứt khoát xoay người đi ra cửa.

Từ Đồ Nhiên suy nghĩ rất thoáng. Nếu đã hỏi không ra thì không cần thiết phải tốn thời gian cho cậu ta nữa. Thế giới rộng lớn thế này, sao cứ phải vướng vào một tên bị hội chứng tuổi teen chứ.

Gần như ngay lúc cô mở cửa, trong homestay vang lên một tiếng “Cách”. Hành lang vốn đầy ánh sáng lập tức tối sầm lại.

“Từ Đồ Nhiên —” Dưới lầu vang lên tiếng của lớp phó thể thao, “Mau tới đây! Lớp trưởng mới tắt nguồn điện rồi!”

Cũng nhanh nhẹn đấy.

Từ Đồ Nhiên hơi nhíu mày, đang định cất bước ra khỏi cửa thì trong không khí truyền tới một tiếng động —

Ngay sau đó, hành lang lại sáng lên.

Nhưng khác với lúc nãy, ánh sáng bây giờ trắng bệch chia ra thành từng mảng, không đều nhưng vẫn đủ sáng. Một chùm sáng tình cờ xẹt qua trước mặt Từ Đồ Nhiên, sáng tới mức cô không mở mắt nổi.

… Con mẹ nó, chuyện gì nữa đây?

1 giây sau, tiếng mắng mỏ của lớp phó thể thao đã cho cô đáp án:

“Đm, bị điên à!”

“Một cái nhà ma mà trang bị đèn khẩn cấp làm gì chứ! Lại còn nhiều thế này nữa?!”

Từ Đồ Nhiên: …

OK, hình như hơi căng rồi đó.

Cô nghe phía sau có tiếng sột soạt vang lên, bĩu môi hơi thiếu kiên nhẫn rồi quay người lại nhìn.

Ánh đèn khẩn cấp khiến mắt cô bị chói, vị trí cực kỳ xảo trá, vừa đúng chiếu vào sâu trong góc phòng.

Trong tia sáng, chỉ thấy một bóng người vặn vẹo đang loạng choạng bò dậy từ dưới đất, trên cổ vẫn còn cắm con dao gọt trái cây của Từ Đồ Nhiên.

——————

Cõi: Dù có bị ám ám đi nữa thì vẫn có thang thoát hiểm với đèn khẩn cấp nhé, vì ta là một ngôi nhà ma đủ yêu cầu về phòng cháy chữa cháy!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv